Âm Dương Miện - "Chương 611: Tư Tuyền hồi phục"

Chương trước Chương tiếp

Hiểu biết sơ sài về Quang Minh lực của Cơ Động rất nhanh đã bị Trần Tư Tuyền phát hiện. Thậm chí điều này còn làm nàng vui mừng hơn nhiều so với khi biết được Cơ Động có long uy của Địa Long tổ.

Nhìn biến hóa trên người Cơ Động, cộng thêm hết thảy cảm thụ trước khi linh hồn nàng tán loạn thì Trần Tư Tuyền đã phán đoán được chính xác những chuyện đã xảy ra. Nàng không rõ tại sao Địa Long tổ lại hậu đãi Cơ Động đến thế, thậm chí không tiếc dùng long huyết của bản thân cho hắn ngâm mình. Nhưng điều này sẽ là trợ giúp vô cùng lớn đối với quá trình trưởng thành của Cơ Động

Ngàn vạn lần đừng tưởng rằng thân thể Địa Long tổ khổng lồ như thế thì máu huyết sẽ rất nhiều, trên thực tế lại hoàn toàn ngược lại. Trần Tư Tuyền biết rõ lão tổ Long kia đã tồn tại từ rất lâu rồi, máu trong cơ thể lão phần lớn bị thay thế bởi năng lượng. Lượng máu còn lại sợ rằng còn không bằng một phần mười so với Cự Long bình thường. Chút máu huyết ít ỏi đó chính là tinh hoa của Địa Long tổ qua vạn năm. Chớ vội thấy ma lực của Cơ Động không tăng lên mà dè bỉu, thân thể của hắn nhờ vào lượng máu đó mà mạnh mẽ tăng lên tới Thánh cấp. Thậm chí nếu so sánh với việc tăng ma lực của hắn lên cửu quan còn có ý nghĩa to lớn hơn nhiều.

Dao động linh hồn của Trần Tư Tuyền trở nên mãnh liệt và tự chủ hơn, lúc này tâm tình khẩn trương của Cơ Động mới được buông lỏng. Hắn dần dần giải khai trói buộc với linh hồn của Trần Tư Tuyền, chậm rãi thu hồi linh hồn của mình, trao quyền khống chế thân thể lại cho nàng. Dĩ nhiên hắn vẫn liên tục rót sinh mệnh lực vào trong cơ thể nàng.

Mặc dù trả lại quyền khống chế thân thể cho Trần Tư Tuyền nhưng Cơ Động trước sau vẫn luôn chú ý tình huống của nàng. Quang cầu vẫn bao quanh thân thể hai người, chỉ cần bản thân Trần Tư Tuyền xuất hiện bất cứ vấn đề gì, hắn đều có thể ứng phó.

Cuối cùng Cơ Động cũng cảm thụ được linh hồn Trần Tư Tuyền đã nắm vững quyền điều khiển thân thể. Hết thảy đều phát triển theo chiều hướng tốt khiến tâm tình hắn buông lỏng dần và cảm thấy mệt mỏi thoát lực. Có điều vào lúc này hắn chẳng quan tâm đến bản thân, nhất định phải chờ tới khi Trần Tư Tuyền hoàn toàn ổn định lại thì hắn mới có thể toàn tâm nghỉ ngơi.

Tốc độ khôi phục của Tư Tuyền so với tưởng tượng Cơ Động thì nhanh hơn nhiều. Linh hồn dần khôi phục khiến nàng cũng thành công khống chế được thân thể mình, sinh mệnh lực không thoát ra ngoài nữa. Hấp thụ khí tức khổng lồ từ Sinh Mệnh Chi Hạch nên nàng dần trở lại bình thường.

Giọng nói đầy nhu tình của Trần Tư Tuyền vang lên:

– Cơ Động! Cảm ơn chàng! Ta không sao rồi. Chàng nghỉ ngơi đi!

Một tia ba động truyền vào linh hồn Cơ Động, đến lúc này hắn mới xem như hoàn toàn bình tĩnh lại.

Ánh sáng đỏ rực trước mắt các Thiên Can Thánh Đồ từ từ nhạt dần. Quang cầu dần dần biến mất, lộ ra thân ảnh hai người Cơ Động và Trần Tư Tuyền ở bên trong.

Sắc mặt Cơ Động tái nhợt đến đáng sợ giống như lúc phong ấn Trần Tư Tuyền. Thân thể hắn hơi run rẩy, ngồi khoanh chân ngay tại chỗ. Mà lúc này dung nhan hoàn mỹ của Trần Tư Tuyền đã trở nên hồng nhuận, không còn tình trạng sinh mệnh và linh hồn bị tiêu tán.

Thấy cảnh tượng như vậy, thần kinh vốn đang căng thẳng của các Thiên Can Thánh Đồ rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Bọn họ hiểu được Cơ Động đã thành công.

Trần Tư Tuyền khẽ mấp máy đôi mắt. Nàng chậm rãi ngồi xuống vị trí đối diện với Cơ Động, tiến vào trạng thái tu luyện.

– Ồ! Sao tóc lão sư lại biến lại thành màu đen rồi? Đỗ Hinh Nhi hô nhỏ.

Lúc này mọi người mới chú ý đến màu tóc của Cơ Động.

– Không chỉ đơn giản là tóc biến thành màu đen mà những chỗ khác cũng có ít biến hóa, cụ thể là cái gì ta không thể trả lời rõ ràng. Nhưng hắn hiện tại đã không giống lúc trước nữa rồi.

Lam Bảo Nhi nhẹ giọng tiếp lời.

Lúc này tâm tình của nàng rất phức tạp. Một khắc đó khi Cơ Động đi về phía Trần Tư Tuyền, thêm một lần nữa nàng cảm nhận được cảm xúc cùng sự vội vàng của Cơ Động. Đó không phải sự vội vã bình thường, mà là cảm giác quan tâm. Nàng biết Cơ Động chỉ tỏ thái độ như vậy khi hắn ở cùng Liệt Diễm.

Cơ Động vì cứu Trần Tư Tuyền mà khiến bản thân mình suy yếu đến như vậy. Nhìn dung nhan hoàn mỹ của Trần Tư Tuyền, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng Bảo Nhi cũng tắt ngúm. Nàng hiểu được bản thân mình vĩnh viễn không thể nào tìm được đường vào trái tim Cơ Động, chẳng qua nàng vẫn thắc mắc không biết hiện tại Trần Tư Tuyền đã tiến vào được bao nhiêu. (Bư: Ôi! Phụ nữ…)

Ánh mắt A Kim chăm chú nhìn Cơ Động. Mặc dù nàng đã khôi phục trí nhớ, nhưng do trước đó nàng lúc nào cũng lạnh như băng, nên bề ngoài của nàng vẫn khiến mọi người có cảm giác lãnh diễm. Trong tất cả mọi người, ngoại trừ Long Hoàng thì cảm thụ của nàng là linh mẫn nhất. Từ trên người Cơ Động, A Kim cảm giác được hơi thở huyết mạch cực kì thân thuộc của phụ thân. Sau một thoáng mơ hồ, nàng cũng nắm được mấy phần biến hóa trên người Cơ Động.

Long Hoàng thấp giọng nói:

– Không nên quấy rầy bọn họ, chỉ một lát nữa thôi là họ có thể khôi phục lại nguyên khí rồi. A Kim trưởng lão, đợi sau khi Cơ Động tỉnh lại, phiền ngươi nói cho hắn biết ta đại biểu Long Tộc mời hắn đảm nhiệm vai trò ngoại tịch trưởng lão của Long Tộc.

Đối với quyết định của Long Hoàng, A Kim không hề thấy bất ngờ. Nàng nhìn Long Hoàng gật đầu:

– Hắn sẽ đồng ý!

Long Hoàng khẽ cười nói:

– Thẳng thắn mà nói, ta rất ghen tỵ với tên tiểu tử này. Có điều khi hắn tỉnh lại, đoán chừng cũng là lúc các người chuẩn bị rời đi.

A Kim gật đầu trả lời:

– Nếu như Tư Tuyền không xảy ra chuyện gì, ta nghĩ không suýt soát bao nhiêu với lời ngài nói.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Cơ Động và Trần Tư Tuyền từ trong trạng điều tức dần tỉnh lại.

– Tư Tuyền, ngươi ổn rồi chứ?

Một bên Cơ Động buông lỏng tinh thần, để nó tự vận hành khôi phục, một bên dung hợp với linh hồn Trần Tư Tuyền. Lúc này, quá trình dung hợp làm lòng hắn tràn đầy cảm giác thỏa mãn, giống như một món đồ cực kì quý giá tưởng chừng sẽ mất đi, nay đã tìm lại được.

– Ta rất khỏe, cảm ơn huynh! Cơ Động. Vốn ta cho là sẽ không còn gặp lại được huynh nữa a.

Linh hồn của Trần Tư Tuyền cũng vui vẻ lạ kì. Có thể khôi phục lại linh hồn, hơn nữa còn do một tay Cơ Động cứu chữa, đây hiển nhiên là một kết quả hoàn mỹ! Hơn nữa, hiện tại nàng còn có thể cảm nhận một cách rõ ràng sự quan tâm ân cần từ trên người Cơ Động. Đối với Tư Tuyền mà nói, cảm giác như vậy thật sự vô cùng quý giá.

– Không! Tư Tuyền! Ngươi đừng nói như vậy, người nên nói cảm ơn phải là ta mới đúng. Ngươi vì cứu ta mà mới bị như vậy, còn ta lại rất lâu sau mới biết được. Nếu không phải có Long Hoàng tiền bối kịp thời phong ấn thân thể của ngươi, e rằng đã quá trễ để xoay chuyển. Ngươi thật là quá u mê, Địa Long tổ làm sao gây bất lợi cho ta đây? Ngươi…

Nói tới đây, giọng Cơ Động hơi run rẩy. Hắn phát hiện tim của mình khẽ nhói lên… Rất đau! Cảm giác này làm hắn vội vàng thu liễm tinh thần, trong lòng thầm giật mình. Chẳng lẽ ta thật sự có tình cảm với nàng ấy sao? Không! Sẽ không bao giờ… Ta chỉ yêu Liệt Diễm… một mình Liệt Diễm mà thôi.

Trần Tư Tuyền sau một hồi yên lặng mới khẽ nói:

– Có thể là quan tâm quá ắt loạn chăng? Ta cảm thấy huynh đang cận kề cái chết… Ta cũng biết lúc đó làm thế là ngu ngốc, nhưng ta nguyện ngu ngốc vì huynh.

Nghe những lời nói chân thành của nàng, Cơ Động suýt nữa đã không kìm nén được trái tim mình. Hắn vội vàng lảng tránh sang chuyện khác:

– Tư Tuyền! Linh hồn của ngươi đã dung hợp hoàn toàn chưa?

Trần Tư Tuyền trả lời:

– Linh hồn là nơi ảo diệu nhất của mỗi người, ta làm sao biết được linh hồn mình có xuất hiện vấn đề gì hay không? Nhưng trước đó linh hồn vỡ nát, muốn hoàn toàn dung hợp sợ rằng cần phải mất một khoảng thời gian rất dài. Chỉ cần sau này ta cẩn thận không sử dụng linh hồn lực quá độ, hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.

Giọng nói Cơ Động vang lên:

– Ngươi yên tâm, còn có ta ở bên cạnh ngươi. Nếu như linh hồn ngươi xảy ra vấn đề gì, ta cũng kịp thời ứng phó. Có kinh nghiệm ngày hôm nay, sau này xử lý những chuyện tương tự sẽ quen tay hơn.

Trần Tư Tuyền mở miệng, giọng pha chút ưu thương:

– Huynh sẽ vĩnh viễn bảo hộ ta sao?

– Ta….!!!

Cơ Động hoàn toàn nghẹn lời. Một câu nói đơn giản của Tư Tuyền làm hắn không cách nào trả lời thỏa đáng được. Hai người lâm vào yên lặng, dần dần đắm chìm trong trạng thái tu luyện riêng của mình.

Từng hạt sen bổn mạng Hồng Liên từ mi tâm Trần Tư Tuyền bay ra, một lần nữa trở lại trên người Cơ Động. Hắn tự nhiên không biết đây là do Trần Tư Tuyền cưỡng ép nên chín hạt sen mới quay trở về. Nếu không một khi chúng đã cảm nhận được thần thức của Liệt Diễm, hiển nhiên chín hạt sen này sẽ dung hợp hoàn toàn vào thân thể Tư Tuyền. Coi như không cùng thuộc tính thì đối với Trần Tư Tuyền vẫn mang lại trợ giúp to lớn, dù sao thì không ai có thể thân thuộc với chín hạt sen này hơn nàng.

Khoảng chừng sau đó bốn canh giờ, Cơ Động là người đầu tiên tỉnh lại từ trạng thái tu luyện. Với cường độ linh hồn của hắn, được nghỉ ngơi an tĩnh trong một thời gian ngắn liền có thể khôi phục. Linh hồn lực của hắn gần như trở thành hư ảo, mặc dù không biết đường hướng tu luyện như thế nào, nhưng chỉ cần bình tâm tĩnh khí cũng đủ để bồi dưỡng linh hồn lực.

Cơ Động nhìn Tư Tuyền và cảm thụ linh hồn dao động từ nàng. Nàng vẫn còn đang đắm chìm trong quá trình tu luyện. Mặc dù đã ngắm nhìn dung nhan hoàn mỹ kia không biết bao nhiêu lần, nhưng khi quan sát ở khoảng cách gần như thế này, trong lòng hắn vẫn không thể kìm được sự rung động.

Trước mắt, trạng thái của Trần Tư Tuyền rất tốt, ít nhất là cảm giác từ bên ngoài thì thân thể nàng đã không còn bất cứ vấn đề gì nữa. Điều này làm cho Cơ Động thở phào nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng to lớn. Hắn thì thào trong lòng: “Thật xin lỗi nàng, Tư Tuyền. Ta không thể nào thủ hộ bên cạnh nàng mãi mãi. Nhưng ta có thể cam đoan với nàng, lúc ta còn sống, trước khi đi tìm Liệt Diễm, ta sẽ tận hết sức lực bảo vệ nàng. Nàng cho ta quá nhiều, ta sợ rằng mình vĩnh viễn không thể tiếp nhận, ta chỉ cố hết khả năng hoàn trả lại thôi. Nàng biết không? Ta thật sự không muốn trên đường tìm Liệt Diễm mà còn mang theo những thiệt thòi của nàng. Nhất định ta sẽ tận lực hoàn lại nhân tình đã thiếu nàng.”

Vừa dứt ý niệm, hắn từ từ đứng lên. Lúc này các Thiên Can Thánh Đồ đều tụ tập bên cạnh hai người. Tất cả đều chìm trong trạng thái tu luyện.

Hắn vừa đứng dậy thì Phất Thụy đang ngồi cạnh hắn cũng chậm rãi mở mắt ra, sau đó chỉ chỉ phía bên ngoài ra dấu với Cơ Động. Cơ Động hiểu ý liền gật đầu. Hai người yên lặng phóng người lên, chớp mắt đã xuất hiện ngoài cửa động.

– Thật sảng khoái!

Cơ Động dang hai cánh tay ra, hít một hơi thật sâu luồng không khí tươi mát ở Long Cốc. Hắn cảm thấy toàn thân bách hải tràn đầy lực lượng, làn da sáng bóng ánh lên một tia kim sắc nhàn nhạt.

Tiếng thở dài của Phất Thụy vang lên bên tai Cơ Động:

– Tiểu sư đệ, đệ biết không? Lần này trở về đệ cho ta cảm giác hai bên đã có sự chênh lệch.

Cơ Động hơi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn về phía Phất Thụy:

– Sư huynh, sao huynh lại nói những lời này?

Phất Thụy cười sảng khoái, trả lời:

– Đấy chỉ là một loại cảm giác, có lẽ trong nhóm ta quá quen thuộc với đệ. Ta nghe Tư Tuyền nói, đệ đã đột phá bát quan. Lần này trở về, từ trên người đệ còn toát ra hơi thở kia… Quang mang đó đã vượt qua khỏi phạm vi hiểu biết của ta, ngay cả A Kim cũng không hoàn toàn nắm bắt. Không chỉ có đệ, mà cả A Kim cũng vượt trội hơn ta rồi.

– Ặc?

Đôi mắt Cơ Động ánh lên sự kinh ngạc nhìn Phất Thụy: Nguồn tại http://Truyện FULL

– Tu vi A Kim tăng lên ta có thể cảm nhận được nhưng chưa hẳn đã vượt qua huynh. Có lẽ vì huyết mạch Long tộc của nàng thức tỉnh nên làm huynh sinh ra cảm giác như thế. Nhưng mà sư huynh người chớ quên, A Kim không có tọa kỵ, nàng là nhân long hợp nhất nên mới mang đến cho huynh cảm giác đó.

Phất Thụy cười to trả lời:

– Đệ nhầm rồi. Nàng không phải không có tọa kỵ mà là không muốn bị bó buộc trong điều kiện khách quan đó. Đệ biết tu vi A Kim tới trình độ nào chứ? Ma lực của nàng đạt tới tám mươi chín cấp rồi, hiển nhiên nàng sẽ là người đột phá cửa ải cửu quan đầu tiên trong chúng ta. Nhắc đến chuyện này, ta có chút ghen tỵ với nàng a!

Mặc dù trên miệng hắn nói ghen tỵ nhưng thần sắc trên mặt lại hiện rõ vẻ hưng phấn vô cùng.

Cơ Động mỉm cười đáp:

– Sư huynh, làm sao mà ta lại thấy trên mặt huynh rất vui vẻ nhỉ? Không lẽ huynh hi vọng chúng ta bị bỏ xa đến thế hả?

Phất Thụy cười lớn đáp:

– Đương nhiên là hi vọng rồi. Thực lực các đệ vượt trội ta, chứng tỏ Thiên Can Thánh Đồ chúng ta đã cường đại hơn trước nhiều. Trong tương lai không xa, đối mặt với đám người Lý Vĩnh Hạo, khả năng chiến thắng của chúng ta sẽ lớn hơn đối thủ thì làm sao ta lại mất hứng nè? Hơn nữa từ trước tới giờ, trong thế hệ chúng ta thì ta luôn là người có tu vi cao nhất. Tiểu sư đệ à! Cao xử bất thắng hàn!* Cho dù không có mục tiêu phía trước để ta nỗ lực, thì chỉ cần ta tiếp tục tu luyện rồi cũng sẽ đột phá cửu quan. Nhưng kể từ khi có đệ, ngày ngày trông thấy ma lực của đệ từng ngày một tiến gần đến ta, năng lực thực chiến lại tăng lên nhanh chóng, ta mới có được cảm giác nguy cơ. Nếu như không có đệ, ta cũng sẽ không đột phá nhanh như vậy. Ma lực của ta hiện tại đã tám mươi lăm cấp, bất quá giờ ta chỉ mới ba mươi tuổi mà thôi. Trong lịch sử Ma sư giới, điều này cũng được xem như một thành tựu đáng kinh ngạc rồi. Dĩ nhiên ta tin tưởng đệ nhất định sẽ vượt xa ta.

Cơ Động bật cười:

– Sư huynh, không nghĩ được tâm thái của huynh lại tốt như vậy, đệ còn sợ trong lòng huynh cảm thấy bất bình cơ.

– Làm gì có!

Phất Thụy trả lời:

– Tâm lí không ổn định là điều tối kỵ. Thực lực bản thân quyết định bởi cố gắng và vận khí, nhưng cũng không thể xem nhẹ vận khí đâu nha.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]