Công Tử Điên Khùng - "Chương 273: Ám sát"

Chương trước Chương tiếp

Du Quân cũng phát hiện ra người lái xe này không giống tầm thường. Muốn nói luống cuống không nói lên lời, nhưng thần sắc của hắn có nửa điểm luống cuống nào đâu.

Lâm Vân đang chuẩn bị rời đi, nơi này không hề có thông tin nào hữu dụng với hắn. Tiếp tục ngồi ở đây cũng không hề có ý nghĩa gì.

– Chị Hi, chị Quân, Linh Tố, ba người đều ngồi đây à.

Một người trẻ tuổi ăn mặc gọn gàng lịch sự đi tới.

– Chào cậu, thiếu gia Thành. Cảm ơn cậu đã tham gia bữa tiệc sinh nhật của tôi.

Du Quân đứng lên nói câu cảm ơn.

Chu Linh Tố cũng đứng lên chào hỏi. Nhưng Xung Hi thì không hề động đậy. Lâm Vân đương nhiên là càng không động đậy. Du Quân và Chu Linh Tố bắt chuyện với y, thấy Xung Hi vẫn ngồi, đành phải ngồi xuống.

– Vị này là?

Tay thiếu gia Thành thấy Lâm Vân ngồi không nhúc nhích. Nhìn quần áo của hắn rất bình thường, thậm chí còn là bộ quần áo kém cỏi nhất trong này. Trong nội tâm rất căm tức, tên này là tên quái quỷ nào vậy, lại ra vẻ kiêu ngạo như thế?

Lâm Vân không trả lời. Những người khác cũng không trả lời y. Du Quân thì chưa quen thuộc gì với Lâm Vân. Chu Linh Tố lại không muốn đứng dậy giúp hắn giới thiệu.

Tuy nhiên đảo mắt đã có một thanh âm vang lên từ phía sau của thiếu gia Thành:

– Thiếu gia Thành, vị này là lái xe của chị Giang Á.

Tào Kỳ vừa đi tới đã châm chọc Lâm Vân.

“Hừ, lái xe mà cũng trang bức nửa ngày. Một lái xe thì có tư cách gì ngồi đối diện với Xung Hi cơ chứ. Chỗ ngồi đó phải do ta ngồi mới đúng”

Tay thiếu gia Thành âm thầm nghĩ, nhưng bên ngoài vẫn nói:

– À, nguyên lai là lái xe, kính đã lâu, kính đã lâu.

Tên thiếu gia Thành nói xong, liền dùng ánh mắt ra hiệu cho một người nam tử phía sau lưng. Trong lòng y hiện tại rất tức giận. Một tên lái xe thấy mình tới còn không tranh thủ thời gian chủ động nhường chỗ ngồi. Chứng tỏ hắn coi thường mình. Hắn tưởng hắn là ai cơ chứ?

– Mộc Vân, vị này chính là một trong Lưỡng Long của Thanh Hóa, thiếu gia Liên Phấn Thành…

Chu Linh Tố nói vào tai của Lâm Vân, còn chưa dứt lời đã bị cắt đứt.

– Lái xe, cậu đứng dậy nhường một chút, để cho thiếu gia của tôi ngồi ở chỗ này.

Một tên to cao một mực đi theo phía sau của Liên Phấn Thành lập tức đi tới, đến trước mặt của Lâm Vân nói. Đồng thời vươn bàn tay ra, muốn chộp vào bả vai của Lâm Vân.

Lửa giận của Lâm Vân bốc lên. Mấy tên chó chết này, tưởng lão tử dễ bị khi dễ chắc? Lúc lão tử ngồi một mình ở đây cũng không thấy bọn mi đi tới ngồi. Hiện tại đến đấy vài vị mỹ nữ thì lập tức giống như ruồi bọ cũng bám theo tới vậy.

Bả vai run lên, tên to khỏe kia không giải thích được chụp hụt. Lâm Vân giơ chân lên rồi đạp một cái, rõ ràng đã đá bay tên bảo tiêu kia ra 5,6 mét. Y lập tức ngã xuống đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được. Xem ra là bị thương không nhẹ.

Cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn Lâm Vân, âm thầm tự nhủ, tay lái xe này thật quá hung hãn.

– Mộc Vân, sao anh lại đánh nhau ở đây, mau theo tôi rời đi.

Nói tới đây, Giang Á thấy người xung quanh đều đang nhìn mình, trong lòng rất hối hận vì đã mang hạng người này vào đây.

– Hắn chỉ là lái xe mà tôi mới thuê, chứ không phải lái xe chính thức của tôi. Tôi mặc kệ hắn.

Nói xong, Giang Á vội vàng chạy ra đằng sau. Nàng biết vấn đề này mình không thể xen vào được. Thử hỏi xem, dám đánh người của thiếu gia Thành sẽ có kết quả tốt sao?

Liên Phấn Thành lửa giận ngút trời. Y thật không ngờ tên lái xe kia lại bưu hãn như vậy. đang muốn tiến lên quát lớn.

– Cút đi.

Lâm Vân lạnh lùng nhìn thoáng qua Liên Phấn Thành, chỉ nói một câu đơn giản.

Liên Phấn Thành tức giận đến phát run. Ở cả Thanh Hóa này, y đã khi nào gặp một người kiêu ngạo như vậy? Một lái xe còn dám bảo mình cút đi. Liền không nhịn được, muốn bắt lấy Lâm Vân. Y thầm hận hôm nay mình chỉ mang theo một bảo tiêu. Nếu không thì y cần gì phải tự thân động thủ.

Lâm Vân đột nhiên đứng dậy, bắt lấy ngực của Liên Phấn Thành, giống như xách một con gà, xách y lên nói:

– Ngươi tên là Liên Phấn Thành phải không? Ta cho ngươi mặt mũi, mà ngươi lại không biết xấu hổ. Vậy thì đừng trách ta.

Nói xong, vung tay tát vài cái. Đáng thương Liên Phấn Thành bị Lâm Vân liên tiếp tát cho nhổ ra năm sáu cái răng, kèm theo cả máu tươi. Cái này còn chưa tính, sau khi Lâm Vân tát xong, liền ném Liên Phấn Thành đi ra xa. Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc truyền tới. Không biết là đã đứt một chân hay là hai chân.

Mọi người trong phòng đều ngây người nhìn Lâm Vân.

Lâm Vân không để ý tới ánh mắt của những người xung quanh, đi tới trước mặt Tào Kỳ. Một cước liền đá bay Tào Kỳ lên. Rơi đúng vào bên cạnh của Liên Phấn Thành, đồng dạng vang lên hai tiếng Răng rắc. Phỏng chừng hai cái đùi cũng không giữ được.

“Lại có người dã man như vậy?”

Tất cả mọi người ở đây đều bị sự hung hãn của Lâm Vân làm cho kinh trụ. Tuy trong mắt của bọn họ, loại chuyện này rất bình thường, nhưng không ai trong bọn họ có thể làm công khai trong một cuộc tụ hội như vậy.

– Ngươi xong đời rồi. Ngươi chờ đấy, ngươi mà có thể ra khỏi Thanh Hóa, thì ta liền đổi thành họ của ngươi.

Liên Phấn Thành đau đến chảy mồ hôi đầy trán, chỉ vào Lâm Vân thét gào. Lúc này y đã quên mất cả việc giữ gìn phong độ.

– Hừ, lão tử không cần một đứa con khốn kiếp như ngươi. Lần sau thấy mặt ta thì tránh ra. May mà tâm tình của lão tử hôm nay tốt, không so đo gì với ngươi. Lần sau thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.

Lâm Vân hừ lạnh một tiếng nói.

Ngươi xung quanh bị những lời này của tên lái xe làm cho đánh bại. Đánh gãy hai chân của một trong Lưỡng Long Thanh Hóa, tát văng vài cái răng của y, rõ ràng còn nói là do tâm tình tốt. Nếu tâm tình của hắn không tốt, thì không biết hắn sẽ làm thế nào? Tuy nhiên, tên lái xe này phỏng chừng xong đời rồi. Có lẽ hắn không biết thế lực của Liên gia ở Thanh Hóa.

Chu Linh Tố cũng thật không ngờ Lâm Vân lại bạo lực như vậy. Đang muốn nói cái gì đó, thì đột nhiên đại sảnh tối thui, đèn điện xung quanh đều tắt.

Lâm Vân phóng thần thức ra ngoài, lập tức biết có người giở trò. Là hai tên bảo vệ đã ngắt cầu dao. Không biết bọn chúng là nhắm vào ai. Nhưng đảo mắt Lâm Vân đã nhìn thây bọn chúng ngắm bắn về phía Xung Hi.

Bốn tên bảo vệ của Xung Hi đã đồng thời bị trúng đạn. Lâm Vân đang lo lắng có nên cứu cô gái băng giá mà đã giúp mình giải vây này không. Thì phát hiện trong sát na cô ta đã chui xuống cái bàn. Khiến Lâm Vân thiếu chút nữa cười ra tiếng. Cô gái này đúng là lạnh lùng như băng, nhưng không phải là người đần độn. Biết là bọn chúng đang nhằm vào mình. Tuy nhiên cảnh cô ta nấp ở dưới cái bàn thật là khôi hài.

Đèn vừa tắt, tiếng súng vang lên chỉ cách nhau vài giây mà thôi. Với phản ứng của Xung Hi như vậy, coi như là nhanh. Nếu chậm một chút, không chừng cô ta đã bị bắn trúng.

Lúc này tất cả mọi người trong đại sảnh mới la hoảng lên. Tràng diện cực kỳ hỗn loạn.

Lâm Vân đang chuẩn bị nhảy ra ngoài cửa sổ rời đi, chuyện này không hề có quan hệ gì tới hắn, cho nên hắn không muốn liên quan vào trong đó. Đang lúc hắn muốn rời đi, thì một mùi thơm nhẹ nhàng truyền tới. Là Xung Hi đã chui ra từ dưới cái bàn rồi rõ ràng chạy tới núp sau lưng hắn. Còn nắm chặt góc áo của hắn nữa.

Không ngờ cô nàng này lại lấy mình làm tấm mộc. Lâm Vân tức giận không làm gì được. Muốn đi ra ngoài, nhưng Xung Hi nắm lấy áo của hắn, cũng đi theo.

– Cô muốn làm gì?

Lâm Vân đứng lại hỏi. tuy bốn phía là tiếng kêu sợ hãi, nhưng thanh âm của Lâm Vân vẫn rất rõ ràng truyền tới tai của Xung Hi.

– Có người muốn giết tôi.

Thanh âm của Xung Hi coi như tỉnh táo.

– Tôi biết, nhưng cô nắm lấy áo tôi làm gì. Cũng không phải là tôi muốn giết cô.

Lâm Vân không có ý định anh hùng cứu mỹ nhân nào.

Xung Hi sửng sốt một chút. Trong lòng tự nhủ, nếu anh muốn giết tôi, tôi có thể nắm lấy áo anh sao? Tuy nhiên vẫn nói:

– Chỉ cần anh dẫn tôi đi ra ngoài, bao nhiêu tiền tôi cũng cho.

– Làm sao cô biết tôi có thể dẫn cô đi ra ngoài?

Lâm Vân cảm thấy cô nàng này thật là kỳ quái.

– Tôi có cảm giác anh là người có bản lĩnh. Mà vừa nãy anh xuất thủ tôi cũng đã nhìn thấy. Mạng sống hiện giờ của tôi giao hết cho anh. Nếu anh giúp tôi, thì chuyện của Liên gia, tôi sẽ giúp anh giải quyết. Xem như là giao dịch công binh. Mà tiền đương nhiên không phải là vấn đề.

Xung Hi vừa nói xong, thì có vài cỗ gió lạnh xông tới bên người cô ta.

Lâm Vân nhấc chân tung ra vài cước. Mấy tên muốn tập kích Xung Hi kia, còn chưa kịp vung dao về phía cô ta thì đã bị Lâm Vân đá bay ra vài mét. Liên tục là tiếng hét thảm vang lên, hiển nhiên là bị trọng thương.

“Lão tử đứng ở đây rồi mà cũng dám đánh lén, quả thực mù mắt chó.”

– Cảm ơn anh.

Xung Hi biết Lâm Vân vừa giúp mình, liền nói câu cảm ơn. Bàn tay thì càng nắm chặt góc áo của Lâm Vân.

Lâm Vân măc kệ cô ta, trực tiếp đi tới cửa ra vào.

Xung Hi do dự một chút nói:

– Lúc này chắc chắn có người mai phục ở cửa ra vào. Hiện tại anh đi ra đây không phải dính bẫy của bọn chúng sao?

– À.

Thanh âm của Lâm Vân giống như bừng tỉnh đại ngộ vậy, đứng lại hỏi:

– Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không cô ở lại đây, tôi đi ra ngoài một mình. Chắc bọn chúng không gây hại cho tôi đâu nhỉ.

Xung Hi không biết nói gì cho phải. Âm thầm suy nghĩ, thân thủ của người này không tệ, nhưng đầu óc sao lại giống câu ngu si tứ chi phát triển thế? Khó trách ngay cả Liên Phấn Thành cũng dám ra tay.

Nhưng vẫn vội vàng nói ra:

– Hiện tại bất kỳ ai đi ra ngoài cũng là mục tiêu của bọn chúng. Những người này làm việc rất hung tàn.

Lâm Vân đột nhiên nghĩ tới một điều. Cô nàng này không phài là người ngu ngốc, lại thuộc tầng lớp thượng lưu của Thanh Hóa, có lẽ gia tộc của cô ta không tầm thường. Nếu không thì nhờ cô ta hỗ trợ tìm nhà Mộ Dung, đỡ cho mình phải vất vả tìm kiếm?

Đúng rồi, Xung Hi? Chẳng lẽ là người của gia tộc họ Xung. Không phải Trịnh Mạt Thành đã nói Diêm gia và Xung gia là gia tộc thế gia về thuốc Đông y đó sao? Cho dù nói Xung gia đã xuống dốc, nhưng nhìn dáng vẻ của cô ta, hình như không giống một gia tộc đã xuống dốc thì phải.

– Tôi nhớ ra rồi, không phải cô nói chỉ cần tôi giúp cô đưa cô ra ngoài, cô sẽ giúp tôi một việc phải không? Tôi không cần cô giải quyết về việc tên Liên Phấn Thành kia, mà tôi nhờ cô làm việc khác, cô thấy thế nào?

Lâm Vân đột nhiên đứng lại hỏi.

– Không có vấn đề.

Xung Hi là người rất quyết đoán, nghe Lâm Vân nói vậy liền lập tức đáp ứng. Cô ta biết rõ hôm nay nguy hiểm, vài người bảo tiêu rõ ràng còn chưa động thủ đã bị ám toán, chứng tỏ những người này không phải là người tầm thường. Ở đây càng lâu, càng bất lợi cho mình. Cho nên không do dự đáp ứng yêu cầu của Lâm Vân.

Lâm Vân sửng sốt một chút, thật không ngờ một băng mỹ nhân như vậy lại có đầu óc quyết đoán. Nếu người khác đáp ứng rồi, vậy thì Lâm Vân đương nhiên lười nói nhảm. Nhấc chân bước đi, lần này không phải là hướng về cửa chính, mà là hướng về cửa sổ.

– Kỳ quái, đến bây giờ xe cảnh sát còn chưa tới, chẳng lẽ không ai báo cảnh sát sao?

Lâm Vân lầu bầu nói.

– Tôi còn chưa bị giết thì chắc xe cảnh sát sẽ không tới đâu.

Xung Hi ngoài ý định trả lời Lâm Vân.

Lâm Vân đột nhiên ôm lấy Xung Hi, lao vọt tới phía trước ba bốn mét. Chỉ trong nháy mắt vài viên đạn đã găm xuống chỗ hắn vừa đứng.

– Anh có thể tránh được cả viên đạn?

Ngữ khí của Xung Hi không còn vẻ lạnh như băng nữa mà trở thành run rẩy. Trong lòng kinh hãi vô cùng.

Cô ta thật không ngờ, một người lái xe có thể tránh được viên đạn. Đó là cô ta còn chưa biết Lâm Vân không muốn dùng tay bắt lấy đạn, nếu không thì không biết kinh hãi như thế nào.

– Có gì đâu, tôi chỉ dựa vào dự cảm mà thôi. Lúc đó tôi cảm thấy nguy hiểm nên mới nhảy đi. Cũng không biết là có đạn bắn ới.

Lâm Vân biết rằng nếu nói thật thì sẽ bị cô ta coi là ma quỷ, chứ không phải là người.

Nghe Lâm Vân giải thích như vậy, Xung Hi mới thở dài một hơi. Bởi vì chính cô ta cũng thường thường cảm giác được loại nguy hiểm kia. Vừa rồi, lúc mất điện, cô ta đã vô y thức trốn dưới gầm bàn, cho nên mới tránh được làn súng bắn tới.

Lâm Vân ôm Xung Hi vào người, đột nhiên có chút kỳ quái. Không biết mùi trên cô nàng này là mùi gì, thơm nhàn nhạt, nhưng tuyệt đối không phải là mùi nước hoa, mà giống như là mùi của mồ hôi. Chẳng lẽ đây là mùi thơm tự nhiên của cơ thể. Một cô gái có có mùi thơm tự nhiên như vậy, có lẽ trong một tỷ người cũng không có một người như vậy.

– Mau buông tôi ra.

Xung Hi giống như cảm thấy mình đang ở trong ngực của Lâm Vân, liền dãy người nói.

– Cô thực sự muốn tôi buông ra sao? Tôi định nhảy xuống tầng đó, cô có thể tự mình nhảy được không?

– Cái gì…

Tên này muốn nhảy từ đây nhảy xuống? Đây là tầng tám mà. Nhảy từ đây xuống thì còn gì là mệnh. Trong khoảng thời gian ngắn liền ngây người.

Lâm Vân đột nhiên nghiêng người một cái. Hai tiếng đinh đương vang lên, đi theo là hai thanh chủy thủ cắm xuống mặt đất. Đồng thời là vang lên tiếng kêu thảm thiết. Hai kẻ đánh lén đã bị Lâm Vân đá văng ra cửa sổ.

THấy Xung Hi im lặng không lên tiếng, Lâm Vân lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ.

– A….

Một cảm giác không trọng lượng khiến Xung Hi kêu ra tiếng. Cũng may Lâm Vân chỉ nhảy xuống lan can ở tầng bảy.

Xung Hi thở phào một tiếng. Hóa ra là người này chỉ nhảy xuống một tầng, mình còn tưởng rằng hắn nhảy luôn xuống. Tuy nhiên từ tầng bảy tới tầng tám cách cũng khá xa, thân thủ của người này thật là tốt. Mà mình cũng chưa từng gặp một người lợi hại như hắn. Đối phó với mấy tên ám sát kia rất nhanh gọn dứt khoát, không hề có chút chần chừ nào.

Lâm Vân nghĩ thầm, nếu không có cô nàng này vướng víu, thì mình đã sớm bay đi mất tăm mất tích rồi. Tuy nhiên còn có việc cầu cô ta, cũng không thể quá đắc tội. Lâm Vân nhảy xuống từng tầng một, rồi nhảy xuống mặt đất, vừa mới buông Xung Hi ra đã có tiếng xe cảnh sát vang lên.

– Không phải cô nói một lúc sau xe cảnh sát mới tới sao? Hiện tại mới có mười phút mà bọn họ đã tới rồi kìa.

Lâm Vân nhìn Xung Hi, cười nhạo nói.

– Đèn trên tầng tám đã sáng.

Xung Hi trà lời đơn giản.

– Cô có muốn đi lên xem không?

Lâm Vân nhìn Xung Hi, trong lòng tự nhủ, chắc cô gái này không điên cuồng đến mức muốn đi lên.

– Không đi. Vừa rồi nếu không có anh, tôi đã bị giết rồi. Lần này tới đây tôi có mang theo bốn mươi người bảo vệ. Không ngờ bọn họ lại vô dụng như vậy…

Xung Hi không biết nhớ tới điều gì. Nói tới đây, sắc mặt liền thay đổi, không nói thêm nữa.

Lâm Vân thì nghĩ, đâu phải do những tên bảo vệ kia vô dụng. Bởi vì phần lớn trong số chúng chính là thủ phạm tham gia lần ám sát này. Tuy nhiên, xem sắc mặt vừa biển đổi của Xung Hi, là biết cô ta đã đoán ra được.

– Anh có rảnh không? Tôi muốn mời anh tới một chỗ để nói chuyện.

Thần sắc của Xung Hi đột nhiên trở lại bình thường.

– Có.

Lâm Vân cũng muốn hỏi Xung Hi vài chuyện. Hỏi xem Xung Hi có phải là người của Xung gia hay không. Nếu như không phải, thì dù sao cô ta cũng là danh nhân của thành phố Thanh Hóa này, chắc chắn biết nhiều chuyện ở đây hơn mình.

– Anh có điện thoại không? Cho tôi mượn một lát.

Xung Hi nhìn Lâm Vân hỏi.

– Không có.

Lâm Vân đương nhiên sẽ không đưa điện thoại của mình cho cô gái này. Bởi trong điện thoại của hắn toàn là số tư nhân. Huống hồ, nếu không có điện thoại cô gái này không biết đi mua một chiếc mới à?

Xung Hi ngạc nhiên. Hiện tại Vân Tinh Linh đang dần toàn cầu hóa, nên các điện thoại khác đều rẻ như củ cải vậy. Tuy người này mình nhìn không thấu, nhưng cũng không giống như một người keo kiệt. Sao ngay cả điện thoại cũng không mua nổi. Nhưng vẫn nói:

– Vậy thì chúng ta đi tìm một chỗ nói chuyện vậy.

Xung Hi nói xong, liền dẫn Lâm Vân tới một quán bar tên là ‘Tình Nhân’. Lâm Vân vừa đọc đến tên quán bar này, liền có chút ngạc nhiên, một người như Xung Hi lại có thể dẫn mình tới một nơi như vậy.

– Tôi muốn gọi điện thoại.

Xung Hi tựa hồ không nhìn thấy tên quán bar vậy. Vừa đi vào đã trực tiếp hỏi nhân viên trong đó.

– Nếu như hiện tại cô gọi điện thoại, tôi nghĩ chỉ cần ba phút sau, bảo tiêu của cô sẽ tới. Lúc đó tôi nghĩ chúng ta không có không gian để mà nói chuyện.

Lâm Vân thấy Xung Hi cầm một chiếc điện thoại Vân Tinh Linh, đang muốn gọi điện thoại, liền lên tiếng.

Xung Hi sửng sốt một chút, đúng vậy, hiện tại gọi người nhà của mình cũng vô dụng. Nghĩ nghĩ, liền trả lại điện thoại cho người nhân viên. Nhưng trong lòng thì nghĩ, anh chàng lái xe này rốt cuộc là thông minh hay là đần độn? Vì sao lúc thì thông minh, lúc thì lại ngốc đến mức không biết nói gì cho phải?

– Anh muốn uống gì không?

Xung Hi nhìn Lâm Vân hỏi.

– Tôi là người nhà quê, không biết nhiều thứ lắm. Cô uống gì thì tôi uống cái đó.

Lâm Vân dứt khoát nói.

– Vậy thì cho hai ly rượu Diễm Dương Băng.

Nói xong, Xung Hi dẫn theo Lâm Vân tới một góc vắng ngồi xuống. Rất nhanh, hai ly rượu đã được đưa tới.

Lâm Vân uống một ngụm, một cảm giác nóng bỏng vờn quanh trong miệng. Nhưng khi nuốt vào lại có cảm giác lạnh như băng. Rượu này quả thực không tồi. Lâm Vân cũng là một cao thủ về pha chế rượu. Nên ngay lập tức thưởng thức ra được sự đặc biệt của loại rượu này. Chỉ là không ngờ cô nàng Xung Hi cũng thích loại rượu như vậy. Khẩu vị thật là khác người. Nghĩ tới đây, liền lộ ra nụ cười kỳ quái.

Thấy Lâm Vân cười kỳ quái như vậy, Xung Hi không biết nhớ ra cái gì đó, rõ ràng hỏi:

– Anh cười cái gì?

– Khẩu vị của cô thật là khác lạ…À không, tôi nói linh tinh mà thôi. Cô có chuyện gì muốn nói với tôi thì nói đi.

Lâm Vân nhất thời buột miệng nói, liền xấu hổ chuyển chủ đề.

Nghe Lâm Vân nói vậy, sắc mặt của Xung Hi có chút không cho là đúng, nhưng lập tức trả lời:

– À, tôi muốn biết anh bảo tôi giúp anh làm việc gì? Còn có một việc tôi muốn nhắc nhở anh. Tuy thân thủ của anh không tệ, có thể từ tầng tám nhảy xuống, nhưng như vậy chưa đủ để đối phó với Liên gia đâu.

– Có thể đối phó với Liên gia hay không là chuyện của tôi, không cần cô phải quan tâm. Tôi muốn nhờ cô giúp tôi tìm xem gia tộc Mộ Dung đang ở nơi nào. Gia tộc này hẳn là ở Thanh Hóa, nhưng tội lại không tìm thấy. Tôi nghĩ, việc này chắc không có khó khăn gì với cô chứ?

Lâm Vân uống một hơi hết sạch ly Diễm Dương Băng, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn.

Thấy Lâm Vân rõ ràng uống rượu như uống nước vậy, Xung Hi hơi ngạc nhiên, rồi nói:

– Không có vấn đề gì cả. Chỉ cần gia tộc Mộ Dung còn đang ở Thanh Hóa, thì tôi có thể tìm ra. Tuy nhiên, tôi có một đề nghị, anh xem thế nào.

– Nói đi.

Lâm Vân xoay xoay cái ly, tựa hồ như đang suy nghĩ gì đó.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]