Cực Phẩm Gia Đinh - "Chương 482: Chữa bệnh"

Chương trước Chương tiếp

Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: vietstars
Biên tập: Ngọc Vi, vandai79

Lão Cao cười gian hiểm, ánh mắt vừa hạ lưu lại bỉ ổi. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, thấy thứ trên tay mình cầm là một tấm lụa đỏ tươi vừa mềm vừa mượt, gấp lại chỉ khoảng cỡ bàn tay, còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, trơn mềm như nước, diễm lệ như ánh lửa, lại giống như gò má đỏ bừng của thiếu nữ Đột Quyết kia, thậm chí còn có thể cảm thấy có chút âm ấm.

Nhìn cái yếm ngực đỏ tươi trong tay chủ soái của mình, đám “kẻ cướp” Đại Hoa không nhịn nổi cười, phải cố hết sức nhịn cười, sắc mặt vô cùng ám muội. Mặt Nguyệt Nha Nhi càng như phết son, hai tay miết chặt, răng nghiến ken két, ánh mắt như phun ra ngọn lửa vạn trượng, nhìn muốn giết chết hắn.

Thần sắc Lâm Vãn Vinh vẫn như thường, cười ha hả nói không biết ngượng mồm:

– Ấy, một miếng một cái khăn đỏ thật to! Vừa khéo ta đang thiếu một cái khăn rửa mặt, cái khăn này thuộc về ta rồi…

– Thụ mạc nô tây tát!

Nguyệt Nha Nhi vội kêu lên, trong mắt dâng nước, giật mạnh yếm ngực trong tay hắn, rẹt một tiếng xé rách thành hai mảnh vứt xuống đất, hung dữ dẫm chân lên, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

Lâm Vãn Vinh chớp chớp mắt, không hiểu hỏi:

– Hồ đại ca, nha đầu này đang nói gì thế, sao lại cướp khăn mặt của ta?

Đối với cái da mặt của Lâm tướng quân, Hồ Bất Quy chỉ đành bội phục, cười đáp:

– Đâu có, tiểu cô nương Đột Quyết này tính tình cương liệt. Nàng nói tướng quân sờ vào đồ của nàng, cũng giống như chó điên cắn hoa tươi trên thảo nguyên, nàng nguyền rửa tướng quân chết sớm thôi.

Tuy lão Hồ chỉ phiên dịch mập mờ, nhưng Lâm Vãn Vinh là nhân vật bậc nào, chớp mắt đã hiểu ra, Nguyệt Nha Nhi nguyền rủa ta chết. Hắn cười ha hả hai tiếng:

– Không sao không sao, đánh là thân, chửi là yêu, yêu tới cực điểm thì dùng chân đạp. Trước nay ta chưa từng sợ tiểu cô nương chửi, nàng càng chửi nhiều ta càng vui… Khục, khục… trải qua sự kiểm tra nghiêm khắc của ta, Ngọc Già cô nương đúng là nhận được những thứ thuốc này, hẳn là biết khám bệnh rồi. Hồ đại ca, huynh nói với nàng, hiện giờ có một người chính trực thiện lương đa tình của Đại Hoa, muốn cùng nàng làm một giao dịch lợi cả hai bên.

Hồ Bất Quy rất tự giác lược bỏ nội dụng lời nói phía trên của hắn, sau khi phiên dịch xong, Nguyệt Nha Nhi hừ lạnh, quay đầu đi đáp:

– Ngạn ngữ trên thảo nguyên nói, ánh trăng sáng vĩnh viễn không chiếu rọi đám sói tham lam. Ngọc Già ta không giao dịch với loại người hèn hạ vô sỉ, bỉ ổi hạ lưu…

– Xoẹt…

Nàng còn chưa nói xong, đã thấy tên thủ lĩnh bọn cướp rút đao chém tuấn mã của thương đội. Tuấn mã hi vang, máu bắn tung tóe, từ từ gục ngã trong vũng máu.

Thủ lĩnh bọn cướp vừa rồi còn cười hì hì, lúc này sắc mặt đen như mực. Trường đao đặt bên miệng, khẽ thổi một hơi, vết máu trên lưỡi đao nhỏ xuống từ giọt, vô cùng quỷ dị.

Tức thì thần sắc Nguyệt Nha Nhi biến đổi, nhìn những tộc nhân của mình ở đằng sau. Nước mắt ứa đầy tròng mắt, cuối cùng chậm rãi gật dầu:

– Ngươi muốn làm giao dịch gì?

– Tiểu cô nương thông minh!

Lâm Vãn Vinh xoạt cái đã biến lại thành cái mặt cười hì hì, nói:

– Nàng yên tâm! Ta là người rất công bằng, cho dù nàng thèm muốn mỹ sắc của ta, cũng không thể được đâu. Trinh tiết của ta chỉ thuộc về lão bà của ta. Thế này, chỉ cần nàng có thể trị khỏi cho huynh đệ của ta, ta sẽ lấy một mạng đổi một mạng, thả một tộc nhân của nàng. Nàng thấy thế nào?

Người này đúng là không có liêm sỉ. Ngọc Già nghe vậy nổi giận:

– Tên Đại Hoa vô sỉ nhà ngươi, cho rằng ta là đứa trẻ con ba tuổi sao? Ta cứu một thương binh Đại Hoa, ngươi mới thả một người. Tưởng ta dễ lừa sao? Ngươi là đồ gian thương bất lương!

Con bé Đột Quyết này không ngờ lại biết được ngoại hiệu của ta? Lâm Vãn Vinh cười ha hả:

– Chớ vội, đã là giao dịch, thì còn có thể cò kè mặc cả. Thế này đi, nàng nói xem, phải thả mấy người, nàng mới chịu chữa bệnh cứu người?

Nguyệt Nha Nha hừ một tiếng:

– Trừ phi ngươi thả toàn bộ tộc nhân của ta, nếu không, ta tuyệt không giúp ngươi cứu người.

Lâm Vãn Vinh cười lạnh, nhìn thẳng vào nàng:

– Tiểu muội muội, làm người phải biết thành thật. Đừng tưởng rằng ta là thẳng ngốc mặc cho nàng bắt nạt! Nàng chỉ cứu một người, lại muốn ta thả nhiều người như vậy, rốt cuộc ai mới là gian thương, tin rằng trong lòng mọi người đều biết. Một giá thôi, nàng cứu một người, ta thả mười người!

Nguyệt Nha Nhi cắn răng kiên định lắc đầu, nhìn hắn khinh miệt không nói lời nào.

– Như vậy là nàng ép ta xuất tuyệt chiêu rồi.

Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:

– Nếu nàng không muốn như vậy chúng ta phải làm ngược lại thôi. Cao đại ca, mài đao giết người! Ta muốn xem xem, phải giết tới người thứ mấy thì cô bé này mới chịu phục tùng.

Cao Tù đáp lời, vác đại đao lên, từng bước từng bước đi tới phía thương nhân Đột Quyết. Ở trong cung hắn chuyên môn dọa người mà kiếm sống, bộ dạng rất có khí thế, thêm vào nữa vừa rồi đại chiến với Hách Lý Diệp chiếm được thượng phong, vừa mới vểnh râu trợn mắt lên, thương nhân Đột Quyết không ai dám vuốt râu hùm, bất giác lùi lại đằng sau.

Thấy tên kẻ cướp đó bộ dạng độc ác, đúng là việc gì cũng có thể làm được. Thiếu nữ Đột Quyết Ngọc Già bị hắn ép tới không còn đường lui, chỉ đành quát lên:

– Nếu ngươi giết tộc nhân của ta, Ngọc Già ta thề với thần của thảo nguyên, tuyệt đối không cứu bất kỳ người nào cho ngươi.

– Uy hiếp thật ghê gớm! Ta sợ quá!

Lâm Vãn Vinh khinh thường cười lạnh:

– Tưởng rằng ta sẽ bị dọa chết khiếp sao? Nếu nàng đã không chịu thảo luận điều kiện… Cao đại ca, còn đợi cái gì, ra tay đi!

Cao Tù gầm một tiếng, giơ đạo đao lên bổ xuống đầu người Đột Quyết.

Ngọc Già khép mắt lại, hai hàng nước mắt lặng lẽ nhỏ xuống, chậm rãi nói:

– Được, ngươi thắng rồi! Chỉ cần ngươi thả một nửa tộc nhân của ta, ta sẽ chữa bệnh nhân của ngươi.

Đồ đao của lão Cao chợt dừng ngay trên đầu người Đột Quyết, dương dương đắc ý cười trộm.

– Một nửa? Nhiều thế cơ à?

Lâm Vãn Vinh nhíu mày, vẻ rất bất mãn.

Đôi mắt lam nhạt của thiếu nữ Đột Quyết phun lửa, vung tay giận dữ quát:

– Tên Đại Hoa đáng kinh tởm, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nếu ngay cả nửa số tộc nhân ta cũng không thể bảo toàn, ta nguyện chết cùng với bọn họ, chết dưới đồ đao của bọn cường đạo các ngươi.

– Được rồi!

Lâm Vãn Vinh chỉ đành thở dài:

– Một nửa thì một nửa vậy. Ôi, đúng là chưa từng thấy cường đạo nào nhân từ như ta! Nhưng mà, lời khó nghe phải nói trước, huynh đệ của ta bị thương, còn đang hôn mê…

Trong mắt hắn lóe hung quang, gằn giọng nói:

– Nếu nàng không cứu được huynh đệ ta tỉnh lại, ta mặc kệ nàng là Nguyệt Nha Nhi hay Nguyệt Loan Nhi, nàng cũng đừng trách ta độc ác vô tình, ta muốn tất cả Hồ nhân sẽ ra đi cùng hắn!

Thần sắc hắn hung ác, sát khí bừng bừng, con mắt tựa như sói dữ của thảo nguyên, ngay cả nhưng người Đột Quyết cao lớn dũng mãnh cũng sinh ra sự sợ hãi từ trong lòng.

Nhưng Ngọc Già lại không sợ con sói này, khinh mệt nhìn hắn rồi nói đầy tự tin:

– Chỉ cần là người chưa chết, ta có bảy phần nắm chắc cứu sống hắn! Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa, thả tộc nhân của ta thật nhanh.

Khẩu khí của con bé này không nhỏ đâu, Lâm Vãn Vinh cười lớn:

– Nguyệt Nha Nhi cô nương. Nàng có thể thoải mái yên lòng rồi, phải biết rằng danh hiệu của ta là người chính trực thiện lương đa tình nhất Đại Hoa, tuyệt chẳng phải là hư danh. Thế này đi, vì thể hiện thành ý, trước tiên ta sẽ thả một tộc nhân của nàng… Người kia, người gẫy chân đó, nhìn cái gì, nói ngươi đó, chính là ngươi! Ngươi có thể đi được rồi! Cao đại ca, đưa cho hắn một cái nạng! Mọi người ra ngoài kiếm sống, đều không dễ dàng gì!

Người thương nhân Đột Quyết này vừa rồi trong lúc xung phong, bị quân sĩ Đại Hoa chém trọng thương, hai chân đã bị đứt. Nghe tên thủ lĩnh bọn cướp điểm danh muốn mình đi trước, tức thì lửa giận tràn tim, con mẹ nó nếu ta có thể đi được, việc đầu tiên là chém tên mặt đen ngươi. Người Đột Quyết kia tức giận, người ngửa ra sau ngất lịm đi.

– Ấy, hưng phấn tới ngất rồi à? Tên khốn này, đúng là không có khí tiết dân tộc.

Lâm Vãn Vinh nhìn hắn đầy vẻ khinh rẻ. Quay người lại nhìn Ngọc Già cười nịnh:

– So với Nguyệt Nha Nhi của ta đúng là kém quá xa… Ấy, bên trái một cái, bên phải một cái, thật là cân đối! Ngọc Già tiểu muội muội, năm nay muội bao nhiêu tuổi rồi! Thân hình tuyệt như thế. Phải chăng là vì thường uống sữa? Sữa bò đều là tự các ngươi làm ra trong nhà sao, ta cũng muốn làm…

Cao Tù ở một bên nghe mà rùng mình, nghe Lâm huynh đệ nói một buổi, hắn mới hiểu được đạo lý “hải học vô nhai, dâm hải vô biên”*. Ngay cả lão Hồ đứng phiên dịch cho hắn cũng toát mồ hôi lạnh.

*: Biển học không bờ, biển dâm vô biên

Nghe hắn nói năng điên khùng, thiếu nữ Đột Quyết mặt nổi ráng đỏ, nghiến chặt răng, nhảy lên xe ngựa, rèm cửa hạ xuống đập trúng vào mũi Lâm tướng quân.

Còn thô bạo hơn cả ta! Lâm Vãn Vinh vuốt mũi lắc đầu. Cao Tù ghé vào bên tai hắn nịnh bợ một cách đáng khinh:

– Cao kiến của Lâm huynh đệ, nữ nhân Đột Quyết nuôi bò sữa, đúng là tuyệt vời!

Cái tên vô lại này! Lâm Vãn Vinh bất mãn nhìn hắn, cảnh cáo:

– Cao đại ca, huynh phải học đệ, làm người nhất định phải chính trực, phải có lý tưởng, không nên chìm đắm trong ham muốn thấp kém! Tục ngữ nói rất đúng, phong sơn hữu lộ dâm vi kính, dục hải vô nhai đãng tác chu (1), đạo lý sâu sắc này, huynh nhất định phải lĩnh hội cho tốt!

Cao Tù ồ một tiếng, choàng tỉnh.

Đem trói hết hơn một trăm Hồ nhân lại, ngay cả Nguyệt Nha Nhi cũng không ngoại lệ, người tên là Hách Lý Diệp ban đầu còn chống cự, sau đó không biết Ngọc Già nói gì với hắn, hắn liền trở nên ngoan ngoãn.

Năm nghìn nhân mã, mang theo cả trăm tù binh bắt được trên đường, vội vã hành quân về phía nam. Trên đường đi, Lâm Vãn Vinh vô cùng cẩn thận, phái thám báo dò la ngoài trăm dặm, đi được mấy canh giờ, tới ngay cả cái bóng của kỵ binh Đột Quyết cũng chẳng thấy. Trên thảo nguyên bao la trời đất tĩnh mịch như chỉ còn lại đám cô quân Đại Hoa.

Dựa theo thời gian mà tính toàn, cho dù kỵ binh Đột Quyết có là ốc sên, hẳn cũng đã biết tin tức của Ba Ngạn Hạo Đặc rồi, nhưng không ngờ chúng lại chẳng có chút động tĩnh gì. Tình hình quỷ dị này làm cho mọi người đều thấp thỏm.

– Tướng quân, chúng ta sẽ xuyên qua Ngũ Nguyên trở về núi Hạ Lan sao?

Hồ Bất Quy vỗ mạnh lên mông ngựa, đuổi kịp bước tiến của Lâm Vãn Vinh, lau mồ hôi trên mặt hỏi:

– Ba mươi vạn Hồ nhân vây khốn núi Hạ Lan, mấy trăm dặm dọc Ngũ Nguyên sớm đã lọt vào vó sắt của Hồ nhân. Nếu muốn xuyên qua vòng vây của ba mươi vạn Hồ nhân trở về núi Hạ Lan, đúng là thằng ngốc nằm mơ.

– Nếu không huynh bảo phải làm sao?

Lâm Vãn Vinh không trả lời hắn, nghiêm túc hỏi lại:

– Chẳng lẽ muốn xuyên qua rặng núi cũ để trở lại sao?

Núi Hạ Lan nghiêng từ đông sang tây, khi bọn họ tới đi từ đông qua tây, trên đường đi xuống vượt qua vô sổ đỉnh núi, hao tổn bao nhiêu chiến sĩ mới tới được thảo nguyên. Trở về theo đường cũ là một con đường chết, vô số đỉnh núi chót vót, vách đá ngàn trượng, giống như ngọn đao thẳng đứng, chỉ có thể xuống không thể lên. Nếu không phải có vùng hiểm trở tự nhiên này ngăn cách, Hồ nhân sớm đã vượt qua núi Hạ Lan, đánh vào phủ Hưng Khánh rồi.

Hồ Bất Quy cũng biết đường cũ khó đi, nhưng nếu lấy năm nghìn tàn binh xông vào trong trận của ba mươi vạn quân địch, cho dù được Lâm tướng quân giỏi tính toàn thế nào cũng chỉ là một con đường chết thôi.

Vất vả suy nghĩ mà chẳng có kết quả, Hồ Bất Quy không để ý nữa, cùng lắm thì để cái mạng lại đây, có thể chết trận trên thảo nguyên bao la, đó là vinh diệu vô thượng của quân nhân Đại Hoa rồi.

– Tướng quân, có một việc mạt tưởng muốn nhắc nhở vài câu.

Hồ Bất Quy lướt mắt qua cỗ xe ngựa ở giữa rồi mới nhỏ giọng nói:

– Thân phận của Ngọc Già này chỉ sợ là không đơn giản đâu?

Lâm Vãn Vinh cười nói:

– Ồ! Không đơn giản thế nào?

Thần sắc Hồ Bất Quy nghiêm trọng:

– Điều khác không nói, chỉ với người Đột Quyết tên là Hách Lý Diệp bên người nàng ta thôi, hắn có thần lực trời sinh, lão Cao cũng phải phí hết sức chín trâu hai hổ mới có thể hàng phục hắn. Mạt tướng tuy không biết danh hiệu của Hách Lý Diệp, nhưng có được dũng sĩ Đột Quyết hung mãnh như vậy tháp tùng, thân phận của Ngọc Già có thể đơn giản được!

Lâm Vãn Vinh cười dâm:

– Chẳng lẽ là công chúa Đột Quyết! Nếu đúng như thế thì chúng ta phát lớn rồi, cho dù không thể làm kim đao phò mã, ta cũng phải nhuộm xanh cái kim đao này, he he!

– Có thể bắt được công chúa Đột Quyết dễ vậy ư?

Đối diện với dâm tâm tráng chí của Lâm tướng quân, lão Hồ ngẩn ra:

– Hơn nữa, một cô công chúa Đột Quyết sao lại trà trộn vào thương đội chứ? Đây chẳng phải là tiểu thuyết hiệp nghĩa.

Lão Hồ nói cũng có lý, Lâm Vãn Vinh gật gù, càng lúc càng hiếu kỳ với thân phận của Ngọc Già.

– Hồ đại ca nói rất đúng!

Hắn vỗ vai Hồ Bất Quy mấy cái, hừm một tiếng:

– Xem ra phải dùng tới mị lực vô địch vạn người mê của ta đánh đập, thẩm vấn một phen rồi. Hồ đại ca, chuẩn bị lang nha bổng, dẫn Nguyệt Nha Nhi tới. Hừ hừ, có Lâm mô xuất mã, xem thử nàng ta có cởi hay không…

Hồ Bất Quy kinh hãi nhìn hắn, Lâm tướng quân trợn mắt nhìn lại:

– … Hồ đại ca nhìn ta làm gì? Ồ, nhất định là huynh nghe nhầm rồi, ta nói là, xem thử nàng ta có hàng hay không! Thế mà huynh cũng có thể nghe nhầm được à? Làm người nhất định phải có tư tưởng thuần khiết chứ!

– Đúng, đúng!

Lão Hồ lau mồ hồi lạnh, chỉ vào cỗ xe ở xa:

– Ngọc Già ở trong xe. Vừa rồi lão Cao sai người đưa tiểu Lý tử vào xe ngựa, nghe nói là nàng ta có cách cứu chữa.

Ồ? Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên, vội thúc ngựa chạy tới, vừa mới vén rèm lên, đã thấy thiếu nữ Đột Quyết cầm một thanh đao nhọn đâm vào ngực Lý Vũ Lăng.

—————-

Chú thích: Tình sơn có hướng dâm dẫn lối, Dục hải không bờ sướng làm ghe


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]