Dụ Dỗ Tiểu Hồ Ly - "Chương 196: Hâm mộ ta đi (2)"

Chương trước Chương tiếp

Bên kia, Bạch Bạch bôi dược cho Bạch Vãn Doanh, lại dùng chân nguyên tự thân điều tiết kinh mạch cho nàng, rất nhanh thương thế đau đớn của nàng giảm hơn phân nửa, thấy Bạch Bạch nhìn về tuổi so với nàng còn nhỏ hơn, không khỏi hâm mộ lại hiếu kỳ nói: “Muội muội, pháp lực của ngươi rất lợi hại!”

Bạch Bạch cười một cái nói: “Sư phụ dạy ta, người nói điều tiết kinh mạch như vậy có thể khiến nội thương ngoại thương rất nhanh giảm đi chút ít.” Bạch Bạch trước hưởng thụ qua rất nhiều lần Minh Ất chân nhân cùng Vân Hư phục vụ xoa bóp, đối với thủ pháp điều tiết kinh mạch đều để ý, nàng mặc dù không đặc biệt đi học cũng đã vô cùng tinh thông.

” Ta không phải nói chữa thương, ta là nói chiêu số vừa rồi ngươi quật ngã bốn ác nhân!” Bạch Vãn Doanh nhớ tới Bạch Bạch một kiếm quật ngã bốn gã Đại tướng Long cung tư thế oai hùng, như cũ hưng phấn không thôi.

” Đó là kiếm pháp sư huynh Vân Cảnh dạy ta.” Bạch Bạch nghe thấy khích lệ thật cao hứng, cười đến mặt mày giãn ra.

Bạch Vãn Doanh thở dài nói: “Ngươi vừa xinh đẹp lại lợi hại, có sư huynh sư phụ dạy ngươi nhiều như vậy, ta thực hâm mộ ngươi.” Bạch Bạch nghĩ nghĩ, cũng hiểu được chính mình rất đáng được hâm mộ, vì vậy rất chột dạ tiếp nhận nàng hâm mộ. Đọc Truyện Online Tại https://sachvui.com

Bạch Vãn Doanh nói chuyện từng trải hôm nay, vẫn còn sợ hãi, Bạch Bạch nghe xong cả giận nói: “Sao những công chúa này không nói đạo lý như vậy?”

” Trước kia ta một mực ngóng trông thành tiên, cảm thấy có thể đứng hàng tiên ban thật sự là một chuyện thậy là uy phong, hơn nữa như vậy có thể trường sinh bất tử. Không nghĩ tới thật sự thành tiên, mới biết được thời gian so với tại thế gian làm yêu tinh còn không bằng. Những tiên nhân kia căn bản chỉ coi chúng ta trở thành nô bộc tạp dịch, tùy ý sai bảo khi dễ, chúng ta hơi phản kháng sẽ bị nặng phạt.” Bạch Vãn Doanh càng nói càng thương tâm, thút tha thút thít khóc Bạch Bạch tuy cũng không tức, nhưng không biết giải quyết như thế nào, tiên nhân nàng gặp được không nhiều lắm, ngoại trừ Quỳnh Nguyệt tiên tử cùng Tam công chúa Nam Hải Long cung, những người khác đối với nàng cũng không tệ, nhưng không biết hoá ra bản thân dĩ nhiên là may mắn như vậy, đồng tộc đồng bào của mình bình thường chỉ được nhận các loại đãi ngộ không công bằng của Thiên đình.

Hai ông cháu Bạch thị đều là người hầu trong động phủ của Thái Thượng Lão Quân, trên người có nhiệm vụ không cách nào ở lâu, sau một lúc Bạch Vãn Doanh khóc đã, tâm tình thoáng giãn ra, thương thế trên người không tính nặng, vì vậy liền cùng ông rời đi . Từ đầu đến cuối, bọn họ cũng không biết cứu hai ông cháu bọn họ, đúng là thần tượng trong suy nghĩ.

Bạch Phù Thạch một mực lo lắng chuyện này sẽ lưu hậu hoạ, sau khi Bạch Nguyên Tùng đáp ứng cùng Minh Ất chân nhân thương lượng cách giải quyết, rồi mới yên tâm rời đi.

Bạch Nguyên Tùng sau khi tiễn bước bọn họ, cùng Vân Hạo Tuyết thương lượng một chút, liền quyết định đi trước nói rõ việc này với Minh Ất chân nhân, ỷ lại như vậy không thể tránh né phiền toái tìm đến hắn, nhưng Bạch Bạch là đệ tử của hắn cũng liên lụy trong đó, vô luận như thế nào cũng phải có một lời nói với hắn, đến lúc người không tốt của Thiên đình tìm tới cửa, hắn còn không biết xảy ra chuyện gì, mới thấy không ổn.

Tiễn trượng phu, Vân Hạo Tuyết quay đầu lại nhìn Bạch Bạch, càng nhìn càng thoả mãn, càng xem càng đắc ý, kéo tay Bạch Bạch qua hỏi: ” Bạch Bạch, pháp lực của con vì sao tiến bô nhiều như vậy? Là Minh Ất chân nhân dạy cái bí pháp gì sao?”

Bạch Bạch chần chờ một chút, nói từ đầu chí cuối ra nguyên do pháp lực mình tiến bộ cho mẫu thân, cũng kể cả chuyện Mặc Yểm đi đến Địa phủ hái “thù đồ” tiên thảo điều hòa dược tính cho nàng, việc này vẫn là trên đường trở lại Thiên đình Vân Cảnh nói cho nàng biết.

Vân Hạo Tuyết nghe xong thật không hiểu nên cao hứng hay là tức giận, nghiến răng nghiến lợi một hồi, nói: “Cũng coi như Mặc Yểm biết điều, nhưng người này có chủ tâm bất lương, tính tình kỳ quái, thực không phải tương xứng. Bạch Bạch, con từ nay về sau chớ để hắn gặp mặt lui tới!”

Đổi lại ngày xưa, Bạch Bạch phỏng chừng không nói hai lời liền đáp ứng, nhưng là hiện tại vừa nghĩ tới từ nay về sau cũng không thấy Mặc Yểm nữa, trong nội tâm lại cảm thấy rất khó chịu, thốt ra nói: “Có thể, nhưng hắn nói sư phụ gả con cho hắn làm thê tử.”


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]