Đường Chuyên - "Chương 1363: Ai Cũng Là Ngự Sử"

Chương trước Chương tiếp

Một số học sinh cuồng vọng của thư viện cho rằng, chiến tranh binh khí lạnh cổ xưa đã dần tiêu vong, thay vào đó là vũ khí nóng, danh ngôn diệt kẻ địch trên đường tiến công của Vân Diệp đã thành đối tượng sùng bái. Nhất là sau khi thành lạc đà xuất hiện thể hiện sức mạnh vô địch, dường như chứng thực cách nói này, lập nên cơ sở vẵng chắc dùng vào lý luận quân sự.

Thế này thì quá rồi, mình là cái thứ gì bản thân Vân Diệp hiểu hơn ai hết, chẳng qua là đúng lúc, đúng nơi, dùng đúng vũ khí, đánh bại đúng kẻ địch thôi.

Cùng với việc kẻ địch dần hiểu về vũ khí nóng, thế nào cũng có cách đói phó, từ thất bại của Thập lục vương là thấy được sự tiến bộ của người Thổ Hỏa La, trước kia nghe tiếng nổ là bỏ chạy, giờ biết đào hào, dàn mỏng quân giảm thiểu thương vong, nói lên cả thế giới đang thích ứng với vũ khí nóng.

Đặt sách xuống, quay đầu nhìn Tân Nguyệt đang chuẩn bị giáp cho nhi tử, nét mặt nàng vô cùng chăm chú, trước kia chuẩn bị áo giáp cho trượng phu, là tỷ muội cùng làm, hiện giờ làm cho nhi tử, nàng từ chối sự giúp đỡ tất cả mọi người, chuyên tâm mà thâm tình. Đi tới cầm khải giáp của Vân Thọ lên, gõ một cái nói:

– Tốt nhất nàng làm cho nó hai bộ, một bộ mặc vào mùa đông, khi trời lạnh, có khí mảnh giáp dính vào da không lấy ra được, nhiều người bị thương là vì không dự phòng trước.

Tân Nguyệt lau nước mắt oán trách:

– Chàng từng ở nơi đó, tất nhiên biết hơn thiếp nhiều, sao còn tàn nhẫn để Thọ Nhi đi? Chỗ mà đá cũng lạnh nứt ra, Thọ Nhi da non thịt mềm làm sao chịu nổi.

– Thế nào cũng phải trải qua, Thọ Nhi là một con hổ được nuôi trong chuồng, hiện cái chuồng không chứa nổi nó nữa, nó cần trời đất lớn hơn. Vừa vặn mạc bắc đất rộng người thưa, tẩy rửa phồn hoa trên người nó, ba năm sau nàng sẽ thấy một nhi tử hoàn toàn trưởng thành.

Tân Nguyệt thở dài:

– Tùy nó vậy, thiếp nuôi nó tới giờ, phải quản thúc ra sao là chuyện của chàng.

Vân Diệp cười, Tân Nguyệt đã tìm tám mươi gia tướng đáng tin cậy bảo hộ Vân Thọ đi mạc bắc, còn điề Trag Tam Đình từ Nhạc Châu về.

Mây mùa xuân xà rất thấp, cứ như bay sát qua ngọn cây, dưới bầu trời xanh lam có mấy chục cái chấm đen trôi nổi, đó là khí cầu, chúng cứ lượn lừ trên trời như chim.

Vượng Tài ở ngay bên cửa sổ, lấy đầu húc cửa sổ ra để Vân Diệp nhìn thấy cảnh đẹp bên ngoài, nó đang nhắc Vân Diệp, giờ tản bộ mỗi ngày tới rồi.

Tân Nguyệt bực bội đẩy mặt Vượng Tài ra, rầm một tiếng đóng cửa lại, quay về bàn tiếp tục công việc.

– Lại đi giận với Vượng Tài.

Vân Diệp lẩm bẩm rời nhà, Vượng Tài đủng đỉnh theo sau, dưới cổ đung đưa một cái túi tiền cực lớn, làm bộ làm tịch.

Đi được nửa đường mới phát hiện ra đây là đường tới thư viện, lắc đầu quay lại, hiện giờ chưa thể tới thư viện, tin đồn liên quan tới mình và thư viện chưa lắng xuống, lúc này tới thư viện sẽ khỏi cãi.

Lý Nhị lên cơn, đặt ở trên đường Chu Tước một cái rương đồng cực lớn, bất kể là ai cũng có thể bỏ thư tín vào, nghe nói làm thế là để người thiên hạ đều thành ngực sử, có vô số ngự sử theo dõi, thiên hạ hẳn là thái bình?

Vân Diệp biết được kết quả, vì Võ Mỵ cũng làm thế, kết quả là tao ra vô số ác quan, triều đường gió tanh mưa máu, không biết là lần này ai đề xuất với hoàng đế, thế nào cũng không phải dấu hiệu tốt.

Lai Tuấn Thần, Chu Hưng, những nhân vật này chỉ cần xuất hiện là phải tránh xa, chỉ cần không xung đột với mình, tốt nhất là không để ý.

( Lai Tuấn Thần là người vu cáo Địch Nhân Kiệt âm mưu làm phản)

Ai ngờ bị đàn hặc nhiều nhất không phải là Vân Diệp vừa gây đại họa, không phải Đỗ Như Hối giết tù binh, mà là thái tử Lý Thừa Càn.

Lý Thừa Càn vừa cùng cha từ Lạc Dương về liền bị vô số thư vô danh hoặc có danh nhấn chìm, từ thái tử dã tâm lang sói chuẩn bị soán ngôi tới thái tử đời tư không biết kiểm điểm, ngày đêm hoan ca không dứt.

May là không ai công kích Thừa Càn thích luyến đồng như trước kia, hiện Xứng Tâm ở Vân gia đã thành tông sư điều hương rồi, quen ra vào khuê phòng quý phụ Trường An, điều phố nước hoa đắt tiền riêng cho quý phụ, nhưng không ai nghi ngờ, chỉ có tiểu dân vô tri mới thì thầm sau lưng, nói phu nhân nhà ai đó thế nọ thế kia, thế là phát triền thành những phiên bản cực kỳ ướt át.

Lời ong tiếng ve là truyền thống của người Trường An, từ thời Tần bọn họ đã khoái rồi, tới giờ vẫn có lãng tử lấy chuyện Lao Ái ra kể, chuyện thứ kia khoa trương tới mức có thể xoay trục xe mà cũng có người tin.

Người buồn phiền gặp người buồn phiền chỉ có uống rượu mà thôi.

Lý Thừa Càn không chịu nổi nữa, cưới ngựa chuẩn bị tới Ngọc Sơn giải khuây, kết quả gặp được Vân Diệp cưỡi Vượng Tài tới Trình gia trang, đuổi hộ vệ đi, hai người kiếm tửu quán bên đường uống rượu.

– Nghe nói gần đây ngươi thích ngồi xe dê đi quanh Đông cung? Mà quần đặc chế gì có thể hai người cùng mặc? Huynh đệ với nhau cả, nói xem ta về nhà có thể làm được một cái không.

– Đó là chuyện Hán Linh đế làm, không phải ta! Tên khốn nhà ngươi!

Lý Thừa Càn rống lên như hổ gầm, xem ra tức lắm:

– Trên phố nói thế, còn sai được à? Còn nói thái tử điện hạ gần đây có nghiên cứu về âm dương giao hoan, có được chân trường, chuyện phòng the có thể đuổi kịp cố hoàng đế, đừng che giấu, gần đây ta không hài lòng lắm chuyện phòng the của mình, có cách gì hay truyền cho ta với.

– Hừ hừ! Cách gì, mỗi ngày nuốt sống ba cái dái hổ là được, đảm bảo ngươi khỏe như hổ.

Vân Diệp chắp tay biểu thị thụ giáo, sau đó ghé vào tai hắn hỏi nhỏ:

– Sao ngươi chưa bị bổ chết?

Lý Thừa Càn cười phá lên, Vân Diệp cũng cười theo, tâm tình u uất vừa rồi trở nên sảng khoái hơn nhiều.

Quán rượu nhỏ chẳng món gì ngon, chỉ có ít rau, trên tường có ít thịt muối hấp chín đem thái ra nấu với khoai tây coi như đặc sản rồi, rượu cũng chẳng thể sánh với rượu Vân gia, có điều hai kẻ xui xẻo chẳng so đo.

– A Thọ sắp đi mạc bắc rồi, ngươi nên để Yên Dung về nhà chứ? Khuê nữ của ta cứ ở trong nhà ngươi còn ra cái gì?

Lý Thừa Càn phả ra hơi rượu nói:

Vân Diệp gật đầu:

– Mấy năm qua đám nhóc đã lớn rồi, đã có suy nghĩ riêng, nhà ngươi hoàn cảnh không tốt, nhưng Yên Dung là con ngươi, đúng là nên về, nếu không ngươi sống thật vô vị.

– Ở cái vị trí thái tử này là cái bia bắn, chỉ là không biết lần này kẻ nào bắn ta, toàn huynh đệ trong nhà, ta mạnh tay thì người ta nói ta không có hiếu lễ, nếu nương tay thì bị coi là mềm yếu dễ bắt nạt, lại chẳng thể tâm sự với phụ hoàng mẫu hậu, vì làm thế người ta nói ta hèn nhát, không có bá khí. Tóm lại rất khó xử.

Vân Diệp cười cạn chén với Lý Thừa Càn, hắn chỉ kể lể với mình thế thôi, thực tế thủ hạ của hắn đã bắt đầu phản kích rồi, Đỗ Sở Khách suốt ngày mỉm cười đứng trên đường Chu Tước, bên cạnh có một cái hộp gỗ, cắm cái cờ ghi hoan nghênh nhân sĩ bốn phương tám hướng chỉ trích khuyết điểm của thái tử.

Nói ra như trò cười, nhưng sau trò cười đó ẩn chứa sức uy hiếp, làm lời đồn đại vô căn cứ ngày càng ít, dù sao thái tử là một trong số người quyền thế nhất thiên hạ.

– Mai ta tới chỉ trích sai sót của ngươi, từ lúc ta gặp ngươi tới giờ, thế nào? Cảnh ướt át ở nhà hát phường Hưng Hóa sẽ là trọng điểm chỉ trích.

Lý Thừa Càn uống liền ba chén, ném chén sang một bên:

– Nếu quay về cái thời đó, dù trả giá lớn đến mấy ta cũng sẵn lòng.

– Thanh Tước, Tiểu Khác không tranh với ta, người khác không thể tranh với ta. Nhưng người xem ta làm cái gì, Đông cung hỗn loạn, chẳng thể trách người ta tóm vào đó công kích ta, Tượng Nhi, Tượng Nhi…

Nói tới đó nghẹn giọng không nói tiếp được nữa.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]