Đường Chuyên - "Chương 357: Câu Hồn Đoạt Phách"

Chương trước Chương tiếp

Chỉ hai nén hương nữa là hết kịch rồi, người dưới sân khấu đại khái là nghe được câu tình thoại chết cười kia, cho nên đang thổn thức không thôi. Chớp mắt một cái, cuồng phong gào thét, đất rung núi chuyển, Tiểu Thanh bị Kim giáp thần nhân dùng tên bắn chết, Bạch xà ôm bụng bầu quyết chiến chư thần, một tiếng trẻ con khóc phá tan không gian, thần nhân tay cầm cổ thác thiên xoa chuẩn bị đâm xuống, kết quả không đâm được, Úy Trì lão ngốc râu tóc dựng đứng, còn đá thần nhân xuống sân khấu, hành động ngu xuẩn thế mà phía dưới còn có kẻ khen hay.

Chắc là cũng nhận ra không ổn, Úy Trì lão ngốc trả xoa cho thần nhân, ngượng ngùng rời sân khấu, ngồi dưới đất xem.

Ghé qua khe hở Vân Diệp nhìn thấy vợ chồng Lý Nhị cười gập người, tới khi Pháp Hải lão tăng đi lên mới ngừng cười.

– Yêu nghiệt, nhân có nhân đạo, yêu có yêu đạo, dám làm rối loạn, tự ý kết hợp với người phàm, tội không thể tha, lão tăng sẽ giam ngươi dưới tháp Lôi Phong, tháp đổ ngươi sống.

Nhìn thấy cái bát lớn từ trên trời giáng xuống, Bạch xà kêu lớn ném con cho Hứa Tiên đầu tróc đằng xa, “uỳnh!” Một tiếng, thạch tháp cao lớn đứng sừng sững giữa sân khấu….

Kịch đã hết, không biết bao nhiêu trái tim bì mối tình oan nghiệt làm tan nát, không quan trọng nếu nó chưa tan nát thì lát nữa cũng sẽ tan nát thôi, bán đấu giá phải bắt đầu rồi, Hà Thiệu hành động bất tiện, mắt sưng thành khe hẹp, tối nay không xuất hiện được nữa, mình đành đích thân ra trận.

Đứng ở trên sân khấu bị đèn chiếu sáng phát trắng, Vân Diệp thi lễ với bốn xung quanh, cười nói:

– Vân gia thời gian trước đã đem hết mấy thứ mất mặt đi rồi, ai ngờ trong nhà còn có một số hàng hóa lục tục chuyển tới, chất ở trong nhà trông không hay tí nào, xem xem các vị ngồi đây có hứng thú tiếp nhận không, toàn đồ đồng nát chẳng đáng giá, cho vài đồng là được, tại hạ còn định xây thêm vài gian phòng cho thư viện.

Vừa mới nói xong phía dưới đã cười rộ lên, có kẻ lắm tiền lập tức lớn tiếng nói:

– Vân hầu bắt đầu đi, hôm nay lão phu tới có mang theo năm trăm lượng vàng, Vân gia gặp khó khăn, bọn lão sao có thể thấy chết không cứu.

Nãi nãi, Tân Nguyệt trong phòng bao sắp giận tới nhảy ra rồi, nhưng phát hiện Vân Diệp vẫn cười tươi, còn chắp tay nói:

– Vậy thì Vân mỗ xin đa tạ, lát nữa xin đừng khách khí, kéo hàng ra chợ còn hơn người kéo ra chợ, không tránh nổi một đao vào cổ. Trời đã tối, chúng ta bắt đầu thôi.

Vẫy tay một cái lập tức có phó dịch Vân gia bê một đoạn cột gỗ lên, cắt từ gỗ chưa xẻ cắt xuống, còn có ý đánh bóng, bôi mỡ, hoa văn kim ti hiện ra rõ ràng.

– Chư vị cũng biết chuyện thịnh đại thời gian trước, bách tính Trường An lo cho sức khỏe của bệ hạ, lo cung điện ẩm thấp không có lợi cho sức khỏe của bệ hạ, cho nên góp tiền xây Vạn Dân điện cho Đại Đường ta. Kim ti nam mộc cần dùng đều vận chuyển từ đất Thục tới, đúng là thứ gỗ tốt, chỉ là thừa mười cây, hiện giờ bán đấu giá, mỗi cây ba trăm quan, mỗi lần tăng giá là một trăm quan, các vị, mời.

Cuối cùng đợi tới lúc phát tài rồi, xung quanh trở nên cực kỳ yên tĩnh, trù trừ mãi không có ai ra giá, một lúc sau mới có tiếng vang lên:

– Lão phu tuổi đã cao, phải chuẩn bị quan tài rồi, chất liệu tốt này Trường An khó kiếm, lão phu bỏ ba trăm quan.

Nhìn theo tiếng, té ra là Lý Cương, ông già này ngồi ngay hàng đầu, bên cạnh là đông đảo học sinh, vốn ông có phòng bao, không ngờ ông lại nhường cho nữ quyến của đám học sinh, bản thân xuống khán đài cho náo nhiệt.

– Tiên sinh ra giá ba trăm quan, được, cây gỗ này là của ngài.

Vân Diệp không đợi người khác ra giá, gõ búa xác định luôn, lợi ích cũng phải để người nhà chiếm.

Mua gỗ đều là những ông già, lấy kim ti nam mộc xây nhà là phạm pháp, làm đồ gia dụng, quan quách thì không có vấn đề. Con người là thế, thứ càng hiếm càng tranh nhau dữ dội, giá dần dần bị đẩy cao, trừ cây đầu tiên bán với giá gốc, còn lại cao nhất tới tám trăm quan, thấp nhất là năm trong quan, làm Lý Cương sướng tới không thấy mắt đâu nữa.

Long diên hương được đưa lên, phó dịch cắt một miếng nhỏ, đốt trên khay bạc, khói xanh lượn lờ bốc lên, lập tức hương thơm bốn phía. Vân Diệp gõ búa nửa ngày trời mới làm hội trường yên tĩnh, đó là long diên hương, thứ có thể kéo dài tuổi thọ, Hồ thương càng thèm nhỏ giãi, người Hồ ăn nhiều dê bò, người có mùi, rất thích dùng hương liệu che giấu, nhìn thấy khối long diên hương to bằng đầu người, làm sao mà nhẫn nại được.

– Khối long diên hương này là do một ngư hộ bên bờ biển vô tình có được, ngư hộ chuẩn bị bán cho Vân gia với giá mười quan, Vân gia có tệ đến đâu cũng không kiếm tiền từ nhà nghèo, trả ngư hộ ba trăm quan mua khối long diên hương này. Đương nhiên với chư vị thì Vân gia không khách khí, cho nên giá khởi điểm là một nghìn quan, mời chư vị ra giá.

Sứ thần Cao Ly hô giá 1.000 quan, lập tức bị Hồ thương rậm râu vượt qua với gia 1.500 quan, Vương gia thích hương cười ra giá 2.000 quan mới nạp được long diên hương vào túi. Ra giá không náo nhiệt lắm, nguyên nhân là chờ bảo vật xuất hiện.

Vân Diệp cười mỉm, giơ một cái bình lưu ly lên, không mở nắp bình, chất lòng đỏ sậm dưới ánh đèn biến thành một màu tím yêu mị, ánh mắt của mọi người đều bị cái bình thu hút, không ai biết là cái gì, chỉ thấy vật này không phải thứ tầm thường, riêng cái bình tỏa ánh sáng sặc sỡ kia giá đã không nhỏ, hiện thứ bình bảo bối đó dùng để chứa đồ, vậy chất lỏng kia khỏi phải nói là quý tới đâu.

– Thứ này là loại hương thơm cho nữ tử dùng, hái từ một loại hoa tên là Anh Túc, Anh Túc còn gọi là hoa Địa Ngục, diễm lệ vô cùng, đương nhiên độc tính cũng mãnh liệt, có điều thứ này không có độc, dù vô tình uống vào cũng không sao, vẩy ít lên người thơm ba ngày không mất, hiệu quả khác thì Vân mỗ không nói, mọi người chỉ cần biết cái tên nó là được, tên nó là câu hồn đoạt phách, thế gian chỉ có một bình, sau này sẽ không có nữa, giá khởi điểm là một nghìn quan.

Trong kịch viện tức thì bùng nổ, nước hoa của Vân gia vốn thần bí, lưu truyền bên ngoài không nhiều, chỉ có vài nhà phú quý quan hệ tốt mới được tặng một ít, về phần bán ra đều rẻ nhất là trên năm mươi quan, dù thế có tiền cũng chẳng có hàng.

Giờ Vân gia lấy cả hoa trong địa ngục ra làm nước hoa, không thể không nói là thần thông quảng đại, nữ quỷ dưới địa ngục là mê người nhất, riêng nghe cái tên cũng biết sẽ làm nam nhân mê mẩn chết thôi.

– Hoàng hậu, nếu như nàng thích thì bảo Vân Diệp đưa tới là được.

Lý Nhị tò mò vô cùng, câu hồn đoạt phách có tư vị gì, mình chưa bao giờ thử qua, rất muốn thử cảm giác bị mê hoặc tới điên đảo, chuyện này xảy ra trên người người khác có lẽ có hậu quả, nếu hoan ái với hoàng hậu thì không sao.

– Thiếp thân thấy thứ này từ trước rồi, rất tốt, chỉ có điều không phù hợp với thân phận của thiếp thân, có hoàng hậu nhà ai dựa vào câu hồn đoạt phách mà sống, chỉ có thứ hồ ly tinh mới nghĩ như thế. Thiếp thân còn phải cho con bú, dùng thứ này không tốt, mà với trái tim như sắt đá của chàng, bôi cái gì lên cũng vô ích.

Đụng đầu vào tường, Lý Nhị ngượng ngùng sờ mũi, đành bỏ ý thư tư vị của nó.

– Một nghìn quan.

Có phụ nhân lớn mật, ví như phu nhân của Phòng Huyền Linh, tiếng hô này làm toàn trường chấn động, Lý Nhị đứng bật dậy, Trường Tôn thị thì cười tươi như hoa, ra sức vỗ tay.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]