Đường Chuyên - "Chương 642: Vàng của ta"

Chương trước Chương tiếp

– Đáng thương xương trắng bên Liêu Thủy, người ở hương khuê vẫn nhắc thầm.

Vân Diệp sửa bài thơ cổ, thấy trong hoàn cảnh này, chỉ nó là phù hợp nhất.

– Thơ hay, thơ hay, có điều là tướng quân mà ngâm bài thơ này có vẻ treo đầu dê bán thịt chó, ngươi giết người rất nhiều, hai câu thơ này dùng để tát vào mặt ngươi rất tốt.

Lão Lưu luôn xuất hiện đúng lúc để mỉa mai Vân Diệp:

– Lưu tiên sinh, lúc này tâm tình của ta rất tệ, rất muốn chửi mắng, trên truyền lại không tìm thấy ai đáng chửi mắng, đã nhịn lắm rồi, tiên sinh đừng khiêu khích ta.

– Lão phu không có sở thích đó, chỉ muốn tới nói với ngươi, chúng ta đã vào biển rồi, nhưng đội thuyền không tới, chỉ phái hai chiến hạm tới đón ngươi, nghe nói chiến hạm đang giằng co với ai đó, đây là việc của ngươi, lão phu không có quyền hỏi tới.

– Trên thuyền còn có ai dám ngăn chúng ta sao?

Vân Diệp lập tức nhảy dựng lên, đi như bay tới mạn thuyền, quả nhiên hai chiến hạm đợi ở đằng xa, trên thuyền có người không ngừng phất cờ, không hiểu, tóm lấy Lưu Nhân Nguyện hỏi xem là thế nào.

– Thống lĩnh, tin tức nói, đám Đông Ngư đang mang thuyền chặn đứng một đội thuyền nước Oa, cái khác cờ hiệu không thể nói rõ. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn

– Bách kỵ ti làm ăn kiểu gì thế, toàn đồ ngu xuẩn, tín hiệu đơn giản đã dạy cho chúng bao năm, vậy mà cờ hiệu có thể trình bày rõ ràng cũng không làm ra được, một lũ ăn hại, về Trường An tới tận là chúng chửi. Nước Oa thì sao, vùng biển này thường có thuyền nước Oa qua lại mà.

– Bẩm thống lĩnh, thương thuyền thì thường thấy, chỉ chiến thuyền là ít thấy, dám đối đầu với chúng ta cùng ít.

Lưu Nhân Nguyện rất mù mờ:

Ngồi thuyền nhỏ lên mộc lan chu, lệnh một chiến hạm khác trông coi bè, trước tiên đưa thương binh lên thuyền lớn, rồi dẫnđám Lưu Nhân Nguyện, Vô Thiệt, Cẩu Tử, Đơn Ưng giương buồm ra thẳng biển sâu.

Thuyền đi ba canh giờ khi mặt trời sắp lặn thì thấy số thuyền còn lại, giữa đám chiến hạm dày đặc có năm mươi mấy chiếc thuyền Nhật Bản, chạy ngược chạy xuôi, nhưng thuyền của chúng không to bằng thuyền Lĩnh Nam, bị vây ở giữa không thoát thân được.

– Giương cờ soái.. À, giương cờ hải tặc lên, là cái cờ đầu lâu màu đen ấy, ta muốn xem xem kẻ nào ở nước Oa làm đại quân của ta không dám ra tay.

Mặt biển vang lên tiếng tù dài, chiến hạm thủy sư thấy cờ đầu lâu bay phần phật, sao chẳng biết chủ soái tới, chủ soái đã tới tức là chiến sự Cao Ly đã kết thúc, nhiệm vụ của hạm đội mình cũng đã hoàn thành.

Những thuyền khác lập tức phát tín hiệu hoan nghênh, tiếng tù và nối nhau liên hồi, náo nhiệt vô cùng, thuyền nước Oa bị bao vây cũng dừng lại, chúng biết đại nhân vật đã tới.

Đại nhân vật luôn có tư thế của đại nhân vật, Vân Diệp đeo cái bịt mắt lên, Lão Phương mang ghế mới hầu gia ngồi, đại thuyền đi tới trước mặt chiến thuyền nước Oa, cách không tới năm mươi trượng mới thả neo, thuyền nước Oa cũng thả neo, một cái cờ vàng kéo lên.

– Cái gì thế?

Vân Diệp hiếu kỳ hỏi Vô Thiệt, Vô Thiệt nhìn rất lâu mới nói:

– Đó là thứ của hoàng gia, nhưng bệ hạ chúng ta hiện không dùng thứ này, nếu lão phu đoán không sai thì nối diện là một vị thuộc hoàng tộc.

– Hoàng tộc nước Oa tới đây làm cái gì?

Vân Diệp nhìn sang Đông Ngư vừa mới leo lên thuyền, Đông Ngư hoa chân múa tay chẳng nói được rõ, một giáo úy trè đằng sau hắn thi lễ nói:

– Bẩm thống lĩnh, sau khi ngài đi an bài bọn mạt tướng công chiếm trấn Xích Phượng, ai ngờ tới đó mới phát hiện đám người Oa đang đốt phá cướp bóc, bọn mạt tướng thương lượng, đợi chúng cướp vàng xong, chúng ta cướp của bọn chúng.

– Ai ngờ khi bọn mạt tướng khó khăn lắm mới chặn được bọn chúng trên biển, lúc chuẩn bị tấn công thì bọn chúng lại nói mình là sứ tiết phái tới Đại Đường, thống lĩnh biết đó, Đại Đường chưa bao giờ làm hại sứ tiết, bọn mạt tướng lại không cam tâm để chúng mang vàng đi, nên vây lại, đợi thống lĩnh tới định đoạt.

Vân Diệp tổng kết ngắn gọn:

– Đám người này cướp vàng của chúng ta, lại không trả chứ gì?

– Đúng như thế, thống lĩnh, chúng còn nói là nhận ý chỉ của thiên hoàng gì đó, tới Trường An bái kiến bệ hạ, đồng hành còn có một vị hoàng nữ, cho nên bọn mạt tướng không dám lỗ mãng.

Vân Diệp gật đầu, không biết rốt cuộc là ai, mình chỉ biết mỗi Cao Sơn Dương Tử, còn do Uyên Cái Tô Văn nói cho, bảo giáo úy lên bè đằng sau tìm Vinh Hoa, nói không chừng nàng từng gặp đám người Oa này.

– Thống lĩnh, có thuyền nhỏ tới, trên thuyền có mấy người Oa mang vũ khí, hình như còn có một nữ tử.

Lưu Tiến Bảo thấy Vân Diệp đang ngây ra, liền nhắc:

– Đưa chúng lên đây, lấy vàng của chúng ta lại không trả, chúng ta chạy ngàn dặm ra biển uống gió, các huynh đệ vào sinh ra tử đánh trận, nay quân công có rồi, nhưng vàng lại mất, chúng ta vất vả dọn hết trở ngại dọc đường, bọn chúng thừa cơ trục lợi, người Oa tưởng chúng ta dễ bắt nạt sao?

Quân sĩ hai bên lớn tiếng hưởng ứng, Vân Diệp ngồi xoay lưng lại với mặt trời, nhìn thang thả xuống, tám người leo lên thuyền, rất là khỏe khoắn, bao gồm là nữ nhân đội cái mũ mà phụ nhân Đại Đường hay đội, chúng đi rất lạ, nữ nhân kia đi, bọn chúng mới đi, tựa hồ mọi hành đồng đều xuất phát từ nữ nhân đó, động tác giống nhau, nhịp điệu giống nhau, ngay nụ cười trên mặt cũng y hệt.

– Vân hầu cẩn thận, bảy người đằng sau đều là hoạn quan, trong cái mũ cao bọn chúng đội có vũ khí, guốc gỗ cũng có vấn đề, có điều không có dấu hiệu động thủ.

Nghe Vô Thiệt nói thế, không cần Vân Diệp sai bảo, Lưu Tiến Bảo lập tức sai gia tướng chắn trước mặt người Oa, nỏ trong tay đã lên dây, chỉ cần đám người Oa có chút bất thường thôi là tiên hạ thủ vi cường.

– Hoàng nữ Cao Sơn Dương Tử xử mặt trời mọc ra mắt hầu tước, lần này ta tới đây không có ác ý, chỉ muốn giải thích hiểu lầm hai bên, xin hầu tước các hạ lui đao binh, chúng ta nói kỹ hơn được chăng?

Vân Diệp hít một hơi, nữ nhân này nói tiếng Quan Thoại còn lưu loát hơn mình, không biết học ai?

Quý nhân không tới chỗ hèn, câu này rất thích hợp với vị hoàng nữ trước mắt, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là một quý nhân cao cao tại thượng, Vân Diệp gặp nhiều rồi, ví như Lý Thừa Càn, ví như Lý Thái hay đám Cao Dương.

Vẻ cao quý như thấm vào xương tủy, Lý Thừa Càn bất kết lúc nào cũng không mặc một bộ y phục hai ngày, y phục có thể rách, có thể cũ, nhưng không thể bẩn. Ghét nhất là cái tên đó dù mặc thứ y phục rách nhất cũng vẫn giống thái tử, đứng trong đám đông, ngươi nhìn một cái là nhận ra hắn cao quý nhất.

Giọng điệu nói chuyện cũng thế, nghe giống như đang lịch sự thương lượng với ngươi, nhưng cảm giác kiểu mệnh lệnh làm ngươi bất giác phục tùng, từ cổ chí kim, đại nhân vật đều có đặc chất này, thuyệt đối không phải Vân Diệp an bài mấy gia tướng võ trang bù đắp được chênh lệch này.

Càng người có giáo dưỡng càng cảm thụ áp lức đó, đương nhiên có một loại người không coi cảm giác đó ra gì, đó là loại không có giáo dưỡng lại thô lỗ, ví như Vân Diệp, đeo bịt mắt, lại có mấy đại hán vạm vỡ đứng bên, bất kể nhìn từ góc độ nào cũng không giống người lịch sự.

– Cao Sơn Dương Tử, trả vàng của ta đây, các cô có thể tiếp tục lên đường.

Vân Diệp nói thẳng thừng luôn:

– Hầu tước các hạ tựa hồ chẳng biết nói lý lẽ, đó là chiến lợi phẩm của các võ sĩ của ta, vì sao phải trả, chẳng lẽ ngài có thể cướp giữa đường.

– Ta thấy không đáng cho người Cao Ly, chúng đã lẽ bị ta cướp, ai ngờ bị đám dã nhân cướp, ta nghĩ trong lòng chúng nhất định rất oán hận, để chúng nguôi hận, ta chuẩn bị đòi thứ đáng lẽ thuộc về ta, nếu không được ta cướp lại, Cao Sơn Dương Tử, cô thấy lý do này đã đủ chưa?


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]