Giang Sơn Mỹ Sắc - "Chương 826: Vàng thau lẫn lộn (1)"

Chương trước Chương tiếp

Trời thu mênh mông, mây tròi mờ mịt, đột nhiên gió thổi, lá run rẩy lay động roi. đã lạnh

Quân Tây Lương bất tri bất giác, đã cùng quân Đột Quyết đối kháng hơn nửa năm. Nửa năm qua này đối kháng, chỉ có thể dùng lãnh khốc, kiên cường, bắt khuất để hình dung.

Người Đột Quyết tầái độ đối với quân Tây Lương đã lặng yên ở trong nừa năm này thay đổi. Từ bắt đầu khinh thị. đến dần dần kinh ngạc, từ dằn dằn kinh ngạc, chuyển biến thành không thể lý giải nổi, còn kèm theo sự kính sợ khó tả.

Thời tiết mỗi ngày một lạnh, quân Đột Quyết tâm cũng theo đó từ từ mà lạnh theo.

Bọn họ không ngờ rằng quân Tây Lương có thể kiên tri lâu như vậy. càng muốn chết là, bọn họ cũng vĩnh viễn nghĩ không ra quân Tây Lương rốt cuộc có thể kiên trì tới bao lâu!

Thiết kỵ quân Đột Quyết đã san bằng mấy trăm dặm phía tây Thái Nguyên, thẳng đến Thái Hành Sơn, đoạt lại thành trấn bị quân Tây Lương chiếm trước kia, thậm chí đã tới gằn Tỉnh Hình Quan, nhưng mà vô năng san bằng thanh sơn lồng lộng, đạp phá doanh trại bằng đồng bằng sắt của quân Tây Lương dựa vào núi.

Quân Đột Quyết tự xưng kiêu dũng, nhưng đối mặt với binh sĩ có thể nói là cứng rắn nhất dưới đòi này. Những binh sĩ này mấy lần tiến lùi. doanh trại mặc dù đã tan nát. nhung quân Tây Lương lại vẫn có thể lợi dụng mọi thứ để giằng co cùng đối thủ, ở trong núi sâu kháng cự. thỉnh thoảng xuất kích đánh lén đối thủ. Không nói Nò xa, liên nõ. xe bắn đá các thứ sát thương cực lớn, cho dù một sợi dây thừng, một thanh trúc vót nhọn, mỗi mũi tên tre ờ trong tay quân Tây Lương, đều trở thành lợi khí sắc bén giết người.

Trong núi non, quái thạch lởm chờm, đường núi gập ghềnh, quân Đột Quyết thuật cười ngựa có tinh, cũng không có đất dụng võ. Dãy núi liên miên, địa thế phúc tạp. quân Đột Quyết người có nhiều hơn nữa, cũng không cách nào đối với quân T ây Lương hình thành thế vây kín.

Đường mòn vào núi có rất nhiều, nhung đa số cực kỳ khó đi, lại là ần dấu sát khí. Đường quân tuy không ngừng thẳm thấu, nhưng quân Tây Lương cậy vào địa thế giết địch, đem tướng địch hoặc chém giết hầu như không còn, hoặc khu trục ra ngoài. Quân Đột Quyết đã buông tha vào núi, bời vì như vậy đối với bọn chúng có ý nghĩa tử vong.

Quân Đột Quyết chỉ có thể qua lại ờ bên ngoài núi, chờ đợi một ngày nào đó quàn Tây Lương hết lương. Còn phải đợi bao lâu, thi không có ai biết!

***

Trong nồi hạt gạo thưa thớt. Xen lẫn rau dại trong núi. Cái nồi lớn sôi sùng sục, một binh sĩ đem cháo trong nồi dùng sức khuấy mạnh. Sau đó phân phát cho binh sì Tây Lương đang chờ đợi.

Món ăn khó nuốt, cháo khó uống. Binh sĩ tiệp nhặn rau đại cháo loãng đều đã là đen gầy hẳn đi. nhưng trên mặt cũng không có một câu oán hận. Bời vì bọn họ hiểu rằng. Tây Lương vương từ trước đến nay vẫn cùng một chỗ với bọn họ, Tây Lương vương vẫn trực chiến tại tuyến đầu, T ây Lương vương ăn cũng là những thứ này.

Binh tướng không căm ghét khồ mà chi căm ghét không chịu cùng. Nghĩ tới đường đường T ây Lương vương mà vẫn chiuj khổ cũng như bọn họ, đã tuyệt không phàn nàn.

Người phát cháo đang vùi đầu vào phát cháo, đột nhiên cảm giác không khí có phản dị thường. Một cái chén đưa tới trước mặt, cũng không tính là sạch sẽ. không khác gì với chén của binh sĩ sừ dụng. Nhưng bàn tay cẩm cái chén đso, lại nắm giữ sinh sát. nắm giữ thiên hạ.

Binh lính phát cháo trông qua, nhìn thấy một gương mặt cũng đã hoi có vẻ đen gầy. râu ria xanh rì, nhưng hai mắt sáng ngời, nhìn sang người khác, có thể mang đến cho người ta sự an tâm cùng lực lượng.

“Tây Lương vương” Bính sĩ vô lên. Đây không phải Tiêu Bố Y lần đầu tiên tới nhận cháo, trên thực tế, từ khi lương thực ngày càng khan hiếm, Tiêu Bố Y đã bắt đằu cùng binh sĩ đồng cam cộng khồ.

Hắn đã xác định, binh sĩ dưới điều kiện cho phệp, có thể ăn tốt chút ít. Ngày đầu tiên hắn đến cùng bọn húp cháo, đã phân phó binh sĩ thời kì phi thường, không cần phái đa lễ. Các binh sĩ cũng đã quen hắn đến, yên tĩnh húp cháo, nhưng trong lòng có chứa sự hưng phắn nhè

Tiêu Bố Y tiệp nhận chén cháo, thấy cháo màu xanh chiếu lên mặt. nhíu mày hòi: “Trước mắt quân lương còn có thể kiên trì mấy ngày?” Quan tiệp liệu bên cạnh hắn nói: “Nếu phân phối như bình thường thi chỉ còn hơn bảy ngày lương. Nhưng mà… trước mắt binh sì một lòng, thu thập dã vật rau dại trong núi bổ khuyết, có thể chèo chống hơn tháng”.

Tiêu Bố Y âm thẳm tính toán thời gian, thẳm nghĩ nếu hơn tháng nữa. thời gian nên cũng đã đù. Trong thời gian nừa năm này, Hoàng Xà Lĩnh chỉ sợ là rắn, cũng nẳm trong bụng của quân Tây Lương rồi, cảm hoài nói: “Vất vả cho ngươi… vất vả cho các ngươi”.

Hắn xoay người hướng về phía các binh sĩ đưa chén lẻn kính nói: “Trặn chiến nừa năm này, đã khiến cho người Đột Quyết cũng biết, người Trung Nguyên không phải lũ hèn nhát. Các ngươi có thể không lưu danh sừ sách, nhưng sự can đảm, cũng đù khiến cho thế nhản kính ngưỡng”.

Binh sĩ yên lặng đưa chén lên, dùng cháo thay mặt rượu. Có người lớn tiếng nói: “Tây Lương vương, chúng ta nhất định đem hết toàn lực, khu trục Đột Quyết!”

Mọi người cùng hô lên: “Chúng ta tất dốe hết toàn lực. khu trục Đột Quyết!”

Tiêu Bố Y cảm thấy cảm động, chậm rài húp cháo, chờ sau khi ăn xong, có thân vệ thu thập bát đũa. Hắn dọc theo sườn núi đi về phía binh sĩ xa xa. Trong quân vốn là mười người một hòa, nhung thời ki phi thường, thay đỗi cũng khó tránh khỏi. Địa thế gập ghềnh, tốp năm tốp ba binh sĩ tụ cùng một chỗ yên lặng dùng cháo, thấy Tây Lương vương tiến đến. đều mang theo sự tôn kính nhìn lại.

Tiêu Bố Y nhìn mọi nơi, trông thấy một binh sĩ đang vùi đầu húp cháo, một giọt nước mắt roi vào trong chén cháo, Tiêu Bố Y chậm rãi đi qua, binh sĩ kia đột nhiên bừng tỉnh, ngẳngđầu trông thấy Tiêu Bố Y, có chút ít bối rối.

Tiêu Bố Y trầm giọng hòi, “Vì sao khóc?”

Binh sĩthấp thòm khôngyên, thấp giọng nói: “Tây Lương vương… nhớ nhà. Thẳn biết là sai rồi, sau này không dám nữa”.

Tiêu BỐ Y vươn tay vô lên vai hắn, lớn tiếng nói: “Ngưoi không sai. nhớ nhà có gì mà không dám? Ta cũng nhớ nhà!” Hắn lớn tiếng, binh sĩ bốn phía đều nhìn lại, Tiêu Bố Y lại nói: “Người nhà cũng nhớ các ngươi!”

Các binh sĩ đều gật đầu, một cổ hương tình tự nhiên sinh ra.

“Nhưng chỉ có bời vì nhớ nhà, chúng ta mới càng phải đánh” Tiêu Bố Y nghiêm nghị

Binh sĩ rơi lệ thấy Tiêu Bố Y cũng không trách cứ, đã tạm buông lỏng tâm tinh, thẳng sống lưng lên lớn tiếng đáp: “Tây Lương vương nói không sai, nhớ là một chuyện, nhung bởi vì nhớ, mới phải tác chiến cho tốt, tranh thù sớm ngày về nhà”.

Tiêu Bố Y vui mừng nói: “Người ờ nơi nào? Từng là bộ hạ của người nào?”

Binh sĩ nói: “Người Tề quận, đã từng là thù hạ cùa Trương tướng quân!” Hắn khi nói ra Trương tướng quân, khắp noi có khoảng khắc yên lặng. Đại Tùy tuy họ Trương lĩnh quân khá nhiều, nhưng cho dù là Trương Trấn Chu rất nhiầi khi cũng được người ta gọi là Trương đại nhân! Trương tướng quân chỉ có một, đó chính là đanh chấn tám phương, lo nước lo dân, Trương Tu Đà!

Tiêu Bố Y vỗ vỗ vai binh sĩ, “Thủ hạ của Trương tướng quân, tuyệt không có người hèn nhát!”

Hộ vệ Trương Tế ờ một bên nói: “Thủ hạ của T ây Lương vương, càng là thiết huyết dũng

sĩ!”

Hai người hai câu vô cùng đơn giản, đã làm cho các binh tướng quần tình kích động. Gió thổi tuy lãnh, máu lại như lửa nóng.

Tiêu Bố Y đột nhiên thờ dài một tiếng, “Lúc trước ta cùng Trương tướng quản từng gặp mặt một lẩn, đáng tiếc trời xanh không có mắt, không cách nào cùng Trương tướng quàn kề vai chiến đấu, trà lại thiên hạ nhất thống, thật sự là chuyện ăn năn trong cuộc đòi”.

Các binh tướng thấy Tiêu Bố Y tinh thần ung dung, cũng không khỏi đối với Trương Tu đã nổi lên tâm kính ngưỡng. Binh sĩ roi lệ nói: “Năm đó Trương tướng quàn còn sống, chúng ta tác chiến mặc dù ăn no, nhung luôn nhớ thương người nhà an nguy. So hiện nay thì rất khác biệt!”

“Có gì khác biệt?” Tiêu Bố Y nghiêm túc hòi.

Binh sĩ nói: “Trước kia ăn no, nhung người nhà chịu đói, còn hiện tại chúng ta mặc đù ăn không đủ no. nhưng người nhà ăn no! “

Các binh tướng thấy Tiêu Bố Y lúc này. đã lặng yên ngưng tụ. nghe binh sĩ nói ra tiếng lòng, không khỏi ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Trời lạnh tình nóng, kích động trong núi. Tiêu Bố Y cũng đã lớn gọng nói: “Nói rất tốt! Bồn vương có binh sĩ hiểu rõ đại thế như ngươi, là chuyện may mắn của bổn vương, dân chúng có người nhà như các ngươi, là kiêu ngạo của dân chúng, Đông Đô có binh sĩ như các ngươi, là tự hào của Đông Đô! Chúng ta ăn không đù no, là vì người trong thiên hạ ăn no, chúng ta khổ nhất thời, là vi người trong thiên hạ yên vui. Tĩận chiến này có các iigươi, bổn vương tất thắng!”

Hắn trầm giọng quát lên. quả thực là khí thế ngất trời, các binh sĩ cùng hò hét lên. “Trận chiến này tất thắng. Tây Lương vương tất thắng!” Tiếng hô hét xa xa kích động truyền ra ngoài, lay động trong dày núi, vang vọng suối nước, thậm chí cho đù bên ngoài núi cũng có chỗ nghe thấy. Đột Quyết có du kỵ ờ bên ngoài, nghe được trong núi hô quát, giống như sẩm rền trên bầu trời, lùa phun dưới lòng đất, trong lúc nhìn nhau, đều nổi lên ý kính sợ. Chỉ sợ Tiêu Bố Y xuất binh, xa xa né tránh đi.

Tiêu Bố Y sau khi ủng hộ quân tâm, quay lại trướng trung quản.

Nói là trướng trung quân, cùng phi thường đơn sơ, uất Trì Cung ngồi trên mặt đất, thấy Tiêu Bố Y đi vào liền nói: “ủng hộ sĩ khí chỉ ờ nhất thời, hôm nay lương thào muốn tận, không biết Tây Lương vương đã có kế gì hay chưa?”

Tiêu Bố Y tùy tiện ngồi ở trên một tấm ván gỗ, mim cười nói: “Chúng ta lương thảo muốn dùng tận, người Đột Quyết cũng không biết. Theo ta được biết, bọn họ thặm chí so với chúng ta càng thiếu lương thảo hơn”.

“Phía sau bọn họ có Thái Nguyên. Sau lưng chúng ta là quân Đột Quyết” uất Trì Cung nhắc nhờ.

Tiêu Bố Y nói:”Chúng ta hao tồn càng lâu, tình thế đối với chúng ta càng có lọi. uất Trì tướng quân, ngươi yên tâm..Hắn lời còn chưa dứt, đã có binh sĩ bẩm báo nói: “Đông Đô có thư”.

Tiêu Bố Y tiệp nhận đưa lên xem, mỉm cười, “Uất Trì tướng quàn, ngươi xem”.

Uất Trì Cung tiệp nhận xem xét, nhướng mày, “Là thực sao?”

“Đương nhiên không giả” Tiêu Bố Y nói: “Trước mắt quản Đột Quyết nhuệ khí hao tồn rất lớn, tâm lo thào nguyên, đúng là cơ hội tốt nhất để chúng ta xuất binh”.

” Tây Lương vương còn có phương phép đánhĐột Quyết?” uất Tri Cung hỗL

Tiêu Bố Y mỉm cười nói: “Quân Đột Quyết quân kỷ tan rả, nhược điềm là ờ trong đó. chúng ta cần phải nắm chắc. Nhưng cụ thể như thế nào. ta còn suy nghĩ… “

Uất Tri Cung nói: “Quân Đột Quyết dùng mà lực xung hùng, khinh thị bộ binh bên ta, nếu ờ trong đó bày ra một chút thi cũng không kém”.

Hai người trong khi đang thương nghị, lại có người bẳm báo: “Lô lão Tam cầu kiến Tây Lương vương”.

Tiêu Bố Y tạm thời đem chuyện quán Đột Quyết đặt sang một bên. vươn người đứng dậy nói: “Nhanhbảo hắn vào đây”.,

Lô lão Tam phong trần đầy mặt, ăn mặc trang phục người Đột Quyết, sau khi tiến vào trướng thi chân mậy cau lại, Tiêu Bố Y thấy vậy trong lòng trầm xuống. Thi ra quân Đột Quyết xuôi nam, Tồ Quàn Ngạn đã chết, chỉ bằng vào quản Đột Quyết lưu thù muốn bắt đám người Bùi Minh Thúy hầu như là si tâm mộng tường, vốn quân Đột Quyết đã qua loa cho xong, nhưng Trường Tôn Thuận Đức, Bùi Minh Thúy hai người vì gặp Vũ Văn Chỉ, lại cho thù hạ ròi hết đi, một mình đi gặp Vũ Văn Chỉ, rồi đi đàu không rõ. Tiêu Bố Y lo lắng cho an nguy của Bùi Minh Thúy, lệnh cho Lô lão Tam, Biển Bức hai người chờ tại thảo nguyên. Trước mắt Lô lão Tam quay lại, lo lo lắng lắng, đã biết việc thảo nguyên cũng không thuận lợi.

Chươns 592: Vàng thau lẫn lộn (2)

Lô lào Tam nói: “Tâv Lương vương, mặt thất cùa Vũ Văn Chi cực kv bí mật, Văn Vũ Chu tuy biết phương vị đại khái, nhưng mà cùng không cách nào đi vào. Hơn nửa tháng trước. Văn Vũ Chu thông qua đường ống cùng Vũ Văn Chi trong mật thất nói chuyện với nhau một lần. biết được Trường Tòn Thuận Đức, Bùi Minh Thúv đều ờ đó. cùng không biết bọn họ vì sao ở trong đó làu như vậy, nhưng sau đó cùng không có tin tức nữa. Văn Vũ Chu nói. hắn cũng đã nghe nói mật thất là Vũ Văn Phương một cửa cuối cùng khi tạo mật đạo. có trang bị đồng quy vu tận. nếu ở bên trong phá hủv cơ quan, bốn phía bị vô số tảng đá lớn phong kín. thì người trong đó chi có một con đường chết”.

Tiêu Bố Y hiểu 1’ẳng việc rất khẩn cấp. liền hòi: “Liêu Xảo Thủ cùng Vũ Vãn Phá chẳng lẻ còn chưa có đuổi tới?”

Lô lào Tam nói: “”Bọn họ khi thần quay lại thì đã đuổi tới. Ngày mà thần rời đi. nghe Liêu Xảo Thủ nói. cơ quan đoạn tuyệt. hắn chi có thể làm hết sức. Vũ Văn Phá thì đang gấp rát dò xét địa hình, tim kiểm điểm yểu công vào”.

Công bộ Thượng thư Liêu Khải hỏm nay đang ở tại Đông Đô, triệu tập thợ thủ công kinh đô gấp gáp chế tạo khí giới công thành, mưu đồ ác chiến Hà Đòng. Liêu Khải mặc dù không thể đi. nhưng nghe mệnh lệnh của Tiêu Bổ Y. phái con là Liêu Xảo Thủ cùng đồ đệ kinh đô đệ nhất đại tượng Vũ Văn Khải năm đó là Vũ Văn Phá đi tới thảo nguyên.

Liêu Xảo Thủ am hiểu cơ quan thuật. Vũ Văn Phá lại tinh thông phương pháp phá nổ. Đương nhiên cái loại phá này cùng với thuốc nổ thời đại của Tiêu Bố Y có khác biệt rất lớn. cùng lúc trước phương pháp Thái Binh đạo tập kích ỡ Lạc Thùy chọn dùng cũng có phẩn tương tự.

Thấy Tiêu Bố Y có chút lo lắng, Lô lào Tam nói: “Nhưng mà Tâv Lương vương không cằn quá mức sốt ruột, khi thần rời đi, lòng núi có một chồ kẽ nứt bay ra sương mù màu máu. Ảnh tử nói. đó là khói hiệu mà Ảnh tử minh đặc chế. hắn là Bùi tiểu thư biết bị nhốt, mới phóng sương mù cẩu cứu. Nói nhưvậy, Bùi tiểu thưtạm thời vô sự”.

Tiêu Bố Y lo lắng nói: “Nhung mật thất ở trong lòng núi. Vũ Văn Phá muốn tiến vào. nói dễ vậy sao. ngươi có phán phó. không tiếc bẳng mọi giá cứu Bùi Minh Thúv ra không?”

Lô lào Tam vồ ngực nói: “Bọn họ tắt nhiên sẽ toàn lực ứng phó”.

“Bùi tiểu thư không phải kè ngu dốt. tự hãm tuyệt lộ để làm cái gi?” Tiêu Bố Y lẩm bẩm. Hắn cùng không biết Bùi Minh Thúy đi thảo nguyẻn. một là vì cứu Ngu Thế Nam. còn có một mục đích khác chính là tìm kiếm chân tướng của Vũ Văn Tinh, hơn nữa đã biết Lý HuyềnBá chính là con của Vũ Văn Tinh, cùng hắn còn có quan hệ không nhỏ.

Hơi chút trầm ngâm, đột nhiên trước mắt sáng ngời. “Lào Tam, ngươi ăn mặc trang phục Đột Quyết?”

Lô lào Tam cười nói: “Đúng vậy, chiêu vàng thau lẫn lộn này Tâv Lương vương hay dùng nhất, uất Trì tướng quân dẫn theo Ngu Thượng Thư quay lại cũng dùng chiêu này. Hiện tại Sơn Tây cũng không vên ổn. khắp nơi đều là quán Đột Quyết, có đại độỊ có tiểu hòa. còn có quán lính tản mạn, không có trường hợp cá biệt. Thẩn biết tiểng Đột Quyết. lại mặc trang phục này, trên đường đi ngược lại có không ít quân Đột Quyết kéo thẩn đi theo. Nếu không nóng lòng chạv về. trẽn đường thẩn thật muốn thịt chút ít quân Đột Quyết qua đã ghiền” Thấy Tiêu Bố Y hai mắt sáng lên. uắt Tri Cung tinh thần cũng phấn chấn. Lô lào Tam khó hiểu hỏi: “Tây Lương vương, thẩn nói sai cái gì sao?”

Tiêu Bố Y cười ha ha. “Ngươi không có nói sai. ngược lại… ngươi nói rất đúng!” Thấy Uất Tri Cung nhìn qua. hai người vốn là bẳng hữu tri tâm. hôm nay kể vai chiền đấu đã làu. càng rõ ràng tâm ý lẫn nhau.

“Nếu muốn phản công, vàng thau lẫn lộn cũng không ngại dùng!” uất Trì Cung nói: “Kế sách này dùng ở trên ngưỡi Đường quán có lẽ không được, nhưng dùng ở trên người quán Đột Quyết, thì không gì phù hợp hơn”.

Tiêu Bố Y cười nói: “Lò lào Tam, ngươi có thể lặp đại công đó” Lô lào Tam ngẩn ra không hiểu ý. Tiêu BÓ Y đã quát: “Trương Tế ờ đâu!”

“Có thuộc hạ” Trương Tế như u linh xuất hiện, như chưa bao giờ rời khỏi trướng bồng vậy, Tiêu Bố Y mim cười nói: “Trương Lang tướng, trước mắt đã là lúc ngươi ra tay”.

Trương Tế tinh thẩn chẩn động, “Tây Lương vương xin cứ phân phó”.

Tiêu Bố Y nói: “Ta lệnh cho ngươi mang ba trăm thân vệ, tối nay ẩn núp rời cốc đi tập kích quán Đột Quyểt đi lẽ. Nhớ rõ, phái cướp ngựa đoạt quản áo… Sau đó ngụy trang thành quán Đột Quyết làm việc…” Sau khi đem suy nghĩ trong đầu nói ra, Tiêu Bố Y cười nói: “Chúng ta có thể thắng hay không, thì phái nhìn xem ngươi có thể đoạt được bao nhiêu quần áo quán Đột Quyết”.

Trương Tế vẻ mặt vẫn lạnh nhưbăng, ôm quyền thi lễ nói: “Mạt tướng làm hết sức” Hắn nhận được mệnh lệnh, lặp tức xoay người ròi đi, Lô lào Tam cười khổ nói với Tiêu Bố Y: “Trương Tế này, có đảm lược, làm việc quả thực là không kém. nhưng trời sinh gương mặt lạnh nhưbăng, thằn chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười qua”.

Tiêu Bố Y nói: “Đừng nói chi là ngươi, hắn đi theo ta bao làu. ta cũng chưa từng thấv qua!”

Ba người nhìn nhau cười. Trương Tế cũng đã điểm đủ nhân thủ. phân phó Triển Kinh Thiên dẫn vệ sĩ bảo vệ an toàn cho Tiêu Bố Y. Mặc dù cùng biết. Tiêu Bố Y trước mắt võ công đã là thâm sâu không lường được, hơn xa mọi người, nhưng có thể không để cho Tiêu Bố Y ra tay là tốt nhất.

Đến khi màn đêm buông xuống, Trương Tế dẫn theo thủ hạ lặng yên rời khòi Hoàng Xà Lình.

Hoàng Xà Lĩnh tuy là địa vực rộng lớn. nhưng trải qua nửa năm này trú đóng, Trương Tế đổi với Hoàng Xà Lình đã coi như là rõ như lòng bàn tay. Ba trăm người vò trang đẩv đủ. thùa dịp bóng đém đi đường tắt rời núi. đẳng đẳng sát khí, lạnh hơn gió đêm.

Màn đêm đen kịt. trăng mỡ sao ẩn, Trương Tế ra khỏi Hoàng Xà Lĩnh, thấy khắp nơi mênh mông, sau khi nghiêng tai lắng nghe hồi lâu. lại phục xuống đất lắng nghe.

Hôm nay quán Đột Quyết tàn sát bừa bài. lại lấn quán Tâv Lương một mực không ra khòi núi, lúc này đâv có chút quán Đột Quyết ỡ gần núi. Trương Tể lắng nghe thật làu. lúc này mới vung tay lên, dẵn mọi người lặng vên không một tiếng động nhằm hướng tảv mà bước đi.

Mọi người giống như u linh, đều là áo đen quẩn đen. khăn đen che mặt. chi lộ ra hai mắt tỏa sáng.

Sau khi đi được vài dặm, Trương Tế một lằn nữa phục xuống đất lắng nghe, trước mắt sáng ngời. Vung tay lẻn. sớm có người khiêng đá dời cây chận đường, mọi người căn cứ theo địa hinh mà tản ra.

Qua thòi gian uổng cạn chung trà, chi nghe thấv vó ngựa gấp gáp. có vài chục ky sì quán Đột Quyết như gió táp mưa sa vọt về phía hướng này. Sau khi đến chồ mọi người mai phục, đột nhiên ghìm ngựa.

Trước mắt trên đường, cành khỏ tảng đá lớn chồng chất vô cùng có kỹ xảo, mặc dù không nhiều lắm, nhưng khiến cho quán Đột Quyết không cách nào nhảy lên mà qua. Các quân Đột Quyét hùng hùng hổ hổ. thời tiết rét lạnh, thật vất và mới thu hết chút tài vật trờ về, thầm nghĩ quay lại chỗ nghi ngơi ngủ ngon một giấc, cũng không nguyện xuống dưới khiêng đá.

Đang chửi bới, Trương Tế đã từ phái sau lén qua. vọt lẻn không, hạ xuống phía sau quán Đột Quyết. Quán Đột Quyết chi cảm thấy một cỗ gió lạnh ặp đến. mới định quay đầu lại, Trương Tế đã hai tay xê dịch, vặn gảy cỗ người này, thuận tay tháo trường cung của người nọ xuống, một mũi tên bắn ra, lại có một người trong tiểng kêu to. bị một mũi tên xò xuyên qua, ngã xuống dưới ngựa.

Quản Đột Quyết đã bừng tinh, nhưng khi Trương Tế vọt lẻn. các thán vệ đã được tín hiệu, sớm chọn mục tiêu tiến lên. Những người này ngày thường chức trách là bảo vệ Tiêu Bổ Y. mồi người thân thủ cao cưỡng, hơn xa binh sĩ Tây Lương. Đột nhiên ra tay, quân Đột Quyết nào đâu có thể kháng cực lại? Chi nghe tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên. thanh âm lịch bịch liên miên không dứt. chi trong một lát. mấy chục kỵ binh Đột Quyết đã thương vong quá nửa. Có mấy người không hiểu chuyện gì, đã bị hoảng sợ ngây người, các thân vệ cùng lại không chút nào lưu tình, đao chém nò bắn. thủ đoạn cực lạnh. Thoáng qua. còn có thể sống được đã không đến mười người. Quản Đột Quyết còn lại rốt cuộc tinh ngộ lại, hô lên một tiếng, ghim ngựa đảo ngược, muốn theo đường cũ lao ra. Trương Tế đã xuyên qua. lại xuyên thủng bụng một con ngựa, cánh tay khép lại. đã mượn lực vọt lên chiến mà, trong tay ánh đao lóe lên. đã đem quán Đột Quyết trên ngựa chém thành hai đoạn. Trường đao không nghi, như điện xẹt bay ra, chém tới sau lưng một người khác. Người nọ té khòi lưng ngựa, lăn mấv vòng. Trương Tế phóng ngựa đến. vó ngựa dẫm lên trên cồ người nọ. chận ngang tiếng kêu thảm của hắn.

Một phen chém giết xuống, còn có hai người rốt cuộc cướp đường chạv ra được, mắt thấv đám người Trương Tế đã không cách nào đuổi tới. Trương Tế lạnh lùng nhìn về nơi xa, mang theo ý tàn nhẫn.

Quản Đột Quyết đang giục ngựa chạy như điên, đột nhiên con ngựa bi thảm hí lẻn. chán trước quỵ xuống, hai người không hẹn mà cùng ngà văng ra ngoài. Trong bóng tối bay ra hai đao. chém vào trên cổ hai người nọ.

Ánh đao lóe lẻn. đã bay lên hai cái đầu.

Trong bóng tối nhảy ra mấy thán vệ, lôi kéo mấy sợi dâv thừng. Thì ra khi Trương Tế dẫn người đi ra ngoài giết người, đã có thân vệ đã sớm ỡ mọi nơi thiết lặp dãy chèn chán ngựa. Giết người khôngphải mục đích, giết sạch mới là mục đích!

Chiến sự đột nhiên xảy ra. chấm dứt gọn gàng.

Trương Tế hạ lệnh cho các thân vệ lột bò V phục của quán Đột Quyết, tuyển người mặc vào. sau đó lên ngựa nhẳm hướngbắc mà đi. tìm kiểm con mồi kế tiếp. Đến khi phương đòng sáng lẻn. Trương Tế đã trờ lại trong núi. ba trăm thân vệ xuất hành khi đi về lại mang về theo hơn bốn trăm con ngựa, cùng với số lượng V phục Đột Quyết tương ứng! Mà ba trăm thân vệ, chi có hơn mười người bị thương!

Tiêu Bố Y thấy vậy khen thưởng mọi người. Trương Tế bẩm báo nói: “Tây Lương vương, một đêm này cướp giểt quán Đột Quyết đều là kỵ binh đi lẻ. thuộc hạ phát hiện từ nơi này tới hướng tâv nam ba mươi dặm. phát hiện chồ đó có hai ngàn quán Đột Quyết đóng quân, chúng thần nhân thủ quá ít, sợ đả thảo kinh xà, thần dưới sự dò xét nơi đó là chồ của Chiêu Nồ Bộ Đột Quyết ờ”.

Tiêu Bố Y lặp tức nói: “Tốt, mượn bọn họ khai đao! uắt Trì tướng quân, ta dẫn binh đi làm thịt hai ngàn người này. ngươi tới điểu hành nghênh chiến”.

Uất Tri Cung đã nghĩ kỹ sách lược nói :”Căn cứ theo thám tử báo. quán Đột Quyết có hon vạn chủ lực tụ tập ỡ tại tâv bắc. nơi đó cách Chiêu Nỗ Bộ hơn ba mươi dặm, quán Đột Quyết còn có mấv vạn tụ tập tại ỡ đông bắc trong thành Du Thứ. Quản Đột Quyết còn lại. thì lại dọc theo Yến Nham. Mông Sơn phán bố từ tây đến đông. Chúng ta nửa năm qua phòng thủ mà không chiến, bọn họ chắc hẳn đã biết, chúng ta chi có hơn vạn binh sĩ. hơn nữa bình nguyên tiến công có chút bất lợi. thì thật cho là chúng ta không dám phản kích, cho nên cảm thấv chừng năm vạn binh mà này đã đù ứng đổi với chúng ta”. Lai hướng tới địa đồ chi lẻn trên đó nói: “Muốn tiêu diệt binh lực Chiêu Nồ Bộ không khó. khó là phải toàn thân trờ ra. Tâv Lương vương đương cầu tốc chiến tốc thắng, quán Đột Quyết ở Du Thứ cách quá xa, nước xa không cứu được lửa gằn. tạm thòi không cằn lo lắng, trước mắt thẩn lặp tức xuất binh đánh nghi binh quân Đột Quyết phía tây bắc. giữ chân binh lực bọn họ. sau đó người tới tiến công Chiêu Nỗ Bộ. Nhớ rõ, một canh giờ làm hạn định, nểu không thành công, cũng lập tức quay lại, chúng ta không cần cúng bọn họ đối cứng! Cũng phải lơ lắng tới bị bọn họ vây khốn!”

Tiêu Bố Y ra hiệu hiểu rõ, truyền lệnh xuồng, tam quán chuẩn bị xuất chiến.

Quân Tãv Lương sĩ khí đại chắn, thầm nghĩ cổ thù làu ngày, cuối cùng đã lúc xuất kích. Tiêu Bố Y điểm đủ hơn ngàn Thiết giáp kỵ binh, đối với Trương Tế phán phó một phen. Trương Tế gặt đầu, không để ý tới đêm hay không, một lằn nữa lên ngựa, nhưng lần này lại đổi trang phục quán Đột Quyết.

Bổn trăm thán vệ ngụy trang thành quân Đột Quyểt. giục ngựa từ tây nam rời núi.

Tiêu Bố Y mim cười, dẫn theo thiết kỵ theo đuôi ờ phía sau. cùng đám ngưỡi Trương Tế bảo trì khoảng cách nhất định. xem tại TruyenFull.vn

Uất Trì Cung thân điểm binh mà, tiếng trống như sấm sét. quán Tây Lương nhanh chóng tụ quân, từ sườn tâv bắc đánh ra.

Tiếng trống vang vọng thiên địa. đánh nát vẻn lặng đã làu. lúc này thái dương còn đang giày dụa ở trong tầng mâv. nhưng quán Tãv Lương rốt cuộc lần đẩu tiên bắt đầu đối với quán Đột Quyết toàn diện phản công!

Chươns 593: Thiết aiáp hùna phona (1)

Chiêu Nồ Bộ chịu sự quản lý Đột Quyết, nếu bàn về thực lực. còn xa không kịp Thiết Lặc chín họ.

Quản Đột Quyết người tuy nhiều, nhưng lại cực tạp. năm đó Thủy Tất Khả Hãn mặc dù một lần hô lẻn. hơn mười vạn người hường ứng, nhưng những người này nếu mảnh phàn ra, thì ít nhắt cũng tính ra được cả trăm tộc lạc.

Quản Đột Quyết trước mắt bản chất vẫn là dán tộc du mục.

Chiêu Nồ Bộ ỡ trong thảo nguyên, không tính là đại tộc lạc gì. Lần này xuôi nam, tụ tập có hơn hai ngàn người. Bời vì thế lực không đủ. cũng không được Hiệt Lợi coi trọng, cho nén sau khi đến Sơn Tây, một mực độc lặp du đãng ờ ngoài kỵ binh chủ lực, lương thực của bọn họ là do Lý Đường cung ứng. về phần đoạt bao nhiêu tài vật là tự minh làm chủ. Quân Đột Quyết xuôi nam cướp bóc là ý niệm đã thâm căn cố đế trong đẩu. xưa nay đều là ai nhièu thì được hưởng nhiều. Hơn hai mươi vạn quán Đột Quyềt xuôi nam Sơn Tây, dán chúng xung quanh có thể tính là gặp đại nạn. Nửa năm qua. quân Tây Lương một mực canh phòng nghiêm ngặt tử thủ. mặc dù khiến cho quán Đột Quyết nhìn thắv một mặt thiết huyết, thế nhưng cũng khiến cho rắt nhièu người Đột Quyết cảm thấv. đối phương chi biết ngoan cố tử thù. cùng không có gì ghê gớm.

Quán Tâv Lương tựa như ác hổ chợp mắt giữa bầy sói. thời gian dài, khiến cho bầy sói đã phai nhạt đi sự thật hung tàn của hổ. Lúc này đã là thời điểm bắt đẩu mùa đông, ChiêuNồ Bộ đoạt được cũng sung túc. thật ra đã có ý niệm quay lại trong đầu. Dù sao cũng không phải ngốc, trước mắt hơn hai mươi vạn đại quàn coi như là Sơn Tâv cùng không thể nắm bắt. Trung Nguyên của cải dồi dào. muốn lắv thiên hạ càng là si tâm vọng tưởng, đã như vầy. cằn gì phái mệt nhọc như thế?

Tối hôm qua Trương Tế giết chết bốn trăm quán Đột Quyết, trong đó có hơn nửa là người của Chiêu Nồ Bộ xuôi nam đi Thanh Nguyên, Quá Cốc hai huyện đánh cướp quay lại. Sì Cân của Chiêu Nồ Bộ gọi là Hạc Loát, khi tinh giấc dặv. đang tính toán khi nào thì quay lại, đột nhiên có tộc binh vội vã đuổi tới. kêu lẻn: “Sĩ Cân. việc lớn không ổn”.

Hạc Loát cũng không có khẩn trương, lưỡi biếng hỏi. “Có cái gì không ổn?”

Tộc binh nói: “Sáng nay Thủy Na Đức đậy. chuần bị đi Thái Cốc. đi được chưa đến mười dặm bẽn ngoài thì phát hiện có mấv chục tộc nhân của chúng ta bị giết, vứt bò thi thể ở tại rãnh sâu trong hoang dã, ngựa cũng không thấv, tử trạng của bọn họ cực thảm, đều bị lột đi V phục'”.

Hạc Loát giặt mình bặt dậv, “Ai dám giết người của chúng ta?” Tâm tư xoay nhanh, thầm nghĩ V phục không đáng tiền, ai lại vừa giết người vừa muốn lột cả V phục? Mục đích của bọn họ ỡ đâu? Thùy Na Đức xem như là Đại tướng của Chiêu Nồ Bộ. là người dũng mãnh, nhưng mà tham tài. mặc dù đă đoạt nhiều nhắt, nhưng vẫn đối với bắt người cướp của rắt siêng năng.

Tộc binh lắc đầu nói: “Không biết là ai giết người của chúng ta. Thủy Na Đức để cho ta quay lại nói cho Sĩ Cân chuyện này. hắn một đường nhẳm hướng nam mà đi, đã phát hiện hơn trăm thi thể. Hắn mang theo vài trăm người… nói báo thù cho các tộc nhân”‘.

Hạc Loát ý thức được tính nghiêm trọng của tinh thế. trầm ngâm một lát. “Ta muốn đi gặp Khả Hàn”. Hắn cho đến hiện tại, cũng không có đem người của minh chết cùng quán Tãv Lương liên lạc cùng một chồ. Chi cho là đây bởi vì đoạt tài không được dẫn phát ác đấu. Ra tay quá nửa là người của các tộc lạc khác. Nhưng đoạt tài giết người còn không nói. lọt cả

V phục là thế nào? Ra khỏi doanh trướng, mới định lẻn ngựa đi Du Thứ, đột nhiên nghe được phương đông tiếng vó ngựa ẩm ầm. xa xa bụi đất nồi lên bốn phía.

Hạc Loát cảm giác không ồ!Ị thét ra lệnh thủ hạ thổi kèn. lênh cho tộc nhân xuất chiến.

Đột nhiên gặp hiểm. Hạc Loát vẫn phản ứng cực nhanh. Tộc nhân Chiêu Nỗ Bộ lao ra khòi doanh trướng, trở người lên ngựa, đã tụ tập thành đám. chuẩn bị ác đấu. Những phản ứng này đều là ngày thường tộc lạc trẽn thảo nguyên tranh đấu mà dưỡng thành. Mới nhìn qua. cùng hiệu suất kinh người.

Nhưng khi lên ngựa muốn nghênh chiến. Có người đã nhìn thấy trang phục của đổi phương nói: “Người một nhà”.

Hạc Loát thầm nghĩ, chính là người một nhà mới càng phải đề phòng!

Nhưng khi có người nhìn thấy người gặp cằm đầu nọ. vội kêu lên: “Là Thủy Na Đức!”

Hạc Loát cũng nhìn thấy người xung trận ngựa lên trước đúng là Thủy Na Đức.

Thủy Na Đức đầu hơi chút cúi xuống, sau lưng hình như còn ngồi một nam nhân. Có quán Đột Quyết đã cười nói: “Trước kia Thủy Na Đức chi đoạt nữ nhân, lần này lại đoạt không được, lại chuyển chủ ý sang nam nhân sao?”

Mọi người thấv là người một nhà, cười vang, đã không có đề phòng.

Nhưng còn có vài người cẳn thận phát hiện, mấv trăm người đối diện vọt tới. tuy là trang phục Đột Quyết, Thùy Na Đức cũng là Thùy Na Đức, nhưng những người bên cạnh Thùy Na Đức kia, lại đều là khuôn mặt xa lạ.

Người của bộ tộc Chiêu Nồ Bộ có người đã ghìm ngựa quay lại. có người còn đang xem náo nhiệt, loại phòng ngụ gặp địch bắt đầu đã không còn chút nào. Lúc này, Thủv Na Đức đã xông đến cách người Đột Quyết rắt gần. giống nhưmột mũi đao nhọn đâm tới.

Lúc này xa xa lại có vài quán Đột Quyểt chạy đến. chặt vật không chịu nổi, thấy tinh hình ờ đây. khàn cả giọng gào thét cái gì đó. nhưng cách quá xa, Hạc Loát căn bán nghe không được bọn họ đang nói cái gì. Nhưng thắv thẩn sắc của bọn họ. trông thấv những người đối diện kia hùng hổ. Hạc Loát đã biết không ổn, quát to: “Thủy Na Đức, ngươi làm cái gì?” Hắn tiếng quát còn chưa dứt. đã thắv được một chuyện giật mình mắt cả hồn phách.

Thủy Na Đức từ trên lưng ngựa lập tức bay lên trời, đột nhiên vờ thành hai mảnh, giữa không trung giống như ảo thuật.

Hạc Loát không phải là chưa từng gặp qua người chết, nhưng bỗng nhiên tròng thấv Đại tướng dưới tay chết kiểu quỷ dị như vậy, trong đầu lại trống rồng. Không đợi phản ứng, đă thấy được một đôi mắt lạnh nhưbăng, một thanh đao lóe sáng.

Cặp mắt kia không có bất kỳ cảm tình gì, Hạc Loát nhìn thấy mà lạnh cả người. Mới định có động tác. người nọ bỗng nhiên đưa tay lên, trên tay có gắn một cái nò cứng, chi nhấn một cái, trong thiên địa một tiểng ông vang lẻn.

Hạc Loát chưa từng nghe thấy thanh âm quái dị như thế, cũng chưa bao giờ thấy qua sát

khí khủng bố như thể.

Giờ phút này mấy trăm quán Đột Quyểt đối diện vọt tới bồng nhiên thúc ngựa tránh ra, hình thành một hình vòng cung. Chinh thể đội hình giống như một cây nò lớn kéo ra, vận sức chờ phát động.

Mỗi người ờ hàng phía trước hầu như khi Thủv Na Đức bay lẻn thì đều giơ cánh tay lẻn. trên cánh tay đều mang theo nò cứng, trong mắt hiện ra hàn quang cũng giống như mũi tên thép ờ trên nò vậy.

Mũi tên thép bay ra. thiên địa không ánh sáng!

Hạc Loát chi cảm thấv trước ngực mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống, thấv máu tươi bắn ra. lảo đảo hai cái liền ngã vào. Trước khi chết thẳm nghĩ, liên nò. đãv là liên nỏ của quán Tãv Lương, thì ra liên nò là dạng nhưvậy!

Không đích thán thể nghiệm, vĩnh viễn không biết được chồ sắc bén lãnh khốc của liên nò. Hạc Loát nghe qua liên nò, nhưng cảm thấy quá mức xa xôi, gặp qua Nò xa, nhưng cũng chưa từng tự mình nhận thức, cho đến khi chết, lúc này mới cảm giác có chút bi ai. ky binh Đột Quyết cao ngạo, ờ trước mặt loại nò cơ này. lại có vẻ vếu ớt không chịu nổi như thế.

Một đợt tên thép bay ra. quán Đột Quyết đã người ngã ngựa đồ. hội không thành quân.

Mấy trăm ky binh cải trang thành ngưỡi Đột Quyết vọt vào trong đám ngưỡi Đột Quyết, giống như hổ vào bầv dê, trường đao rút ra, như lôi đinh bổ tới.

Quản Đột Quyểt đã lãm vào trong hồn loạn.

Binh tối kỵ nhắt loạn, một khi loạn là chi có thể từng người tự chiến, một khi loạn thì đã không không thể liên thủ. ngược lại sẽ làm suy yếu năng lực tác chiến vốn có. ở trong mắt quán Đột Quyết. khắp nơi đều là người Đột Quyết, chi cảm thấv trời đất tối tăm, nhưng người Đột Quyét xông tới ánh mắt lại vô cùng sắc bén, mồi một đao đều chém lên trên người của quán Đột Quyết.

Quản Đột Quyết đại loạn! Nhung không ai chú ý tới. những ngưỡi Đột Quyết xông tói cùng với bọn họ hơi có khác biệt, đó chính là trên cổ tay phải mồi người, đều có một cái khăn lụa màu đò.

Khăn lụa như máu!

Chiến mã xông pha qua lại, đem một ít máu văng lẻn trên doanh trướng Đột Quyết. Doanh trướng Đột Quyết vẫn như ờ thảo nguyên, không chút đề phòng, để cho những người kia thúc ngựa đạp bẳng, tung hoành trong bình địa, như lá khò trong gió.

Người giết Thủy Na Đức. đúng là Trương Te!

Hắn nghe Tiêu Bố Y phản phó. cái trang thành người Đột Quyết, ra khòi núi, thì gặp được Thủv Na Đức. Thủy Na Đức còn đang hăng hái muốn tìm hung thủ sát hại tộc nhân, trông thắv một đội quán Đột Quyết lại từ Hoàng Xà Lĩnh chuyển ra, không khòi vừa sợ vừa bội phục. Phải biết lẳng thời gian gần đâv Hoàng Xà Lĩnh đã có ý nghĩa tử vong, những người này trở ra còn có thể hoàn hảo vô khuyết, thật xem như dũng sĩ thảo nguyên. Mới định đi chào hỏi, Trương Tế thấy dê béo đưa tới cửa. thì thế nào lại khách khí.

Quát trầm một tiếng, đột nhiên ra tay, Thủy Na Đức tuy là dũng sĩ thảo nguyẻiỊ nhưng làm sao mà đờ được ám chiêu của Trương Tế, lặp tức bị Trương Tế giết chết! Binh sĩ còn lại đểu loạn sát, đem mấy trăm quân Đột Quyết giết tan, Tiêu Bổ Y dẫn thiết ky đã từ trong cốc lao ra, đem mấy trăm người quán Đột Quyết hầu như toàn bộ tiêu diệt, chi có mấy người hiểu chuyện, đã hoảng sợ chạy thục mạng phóng đi, vòng qua mấv vòng lớn. vốn muốn quay lại báo tin. nào đâu nghĩ đến Trương Tế sau đó đã mang theo thi thể của Thùy Na Đức, trực tiếp hướng về phía Chiêu Nỗ Bộ phóng đi. Trương Tế vận dụng liên nò. lại đem Hạc Loát giết chết, đảo loạn người của ChiêuNỗ Bộ.

Người báo tin thấy thảm trạng này. nào đâu còn dám xông lẻn. lúc này chi nghe thấy sau lưng có tiểng vó ngựa vang lên. Tiêu Bố Y đã dẫn thiết kỵ, nhàn nhã như dạo chơi đi đến.

Những người kia bị dọa vờ mật. giục ngựa muốn chạv đi, Tiêu Bố Y đã giương cung.

Dãv cung vừa vang lên, bốn mũi tên cùng bay ra. bốn người rơi xuống ngựa! Lại bắn một đợt nữa. toàn bộ binh sĩ lọt lưới đã bị mất mạng! Tiêu Bố Y sau khi bắn chết mấv người kia, nhin chẳm chẳm vào Chiêu Nồ Bộ, thấy người Đột Quyết đã loạn không có chừng mực. thầm nghĩ quân Đột Quyết tuy là dũng mãnh, nhưng đã lâu không có kinh qua những trận đánh ác liệt, rất nhièu đã là miệng cọp gan thò. trước mắt Sơn Tảv mặc dù vẫn hơn hai mươi vạn quán Đột Quyết, nhưng có thể nào đủ gây sợ hài?

Ngẩng đẩu ngắm nhìn sắc trời, hiểu 1’ẳng uất Trì Cung giờ phút này quá nửa cũng xuất binh tảv bắc. cùng quán Đột Quyết ác chiến, mình đương cẩu tốc chiến tốc thắng, sau khi giải quyết Chiêu Nỗ Bộ, theo kế hoạch mà làm việc.

Thấy quán Đột Quyết nhẳm hướng bắc mà chạv. Tiêu Bố Y sớm dẫn binh qua, chi là thoáng cái đă chặt đứt đường lui của quán Đột Quyết. Dày cung cấp tốc vang lên. tên bay như mưa. kéo dãn khoảng cách bắn chết kỵ binh.

Trương Tế bên trong, Tiêu Bố Y bên ngoài, dưới sự họp kích của hai người, hon ngàn quán Đột Quyết còn thùa lại nhưruồi bọ không đầu mà chạy loạn cả lên, Tiêu Bố Y một mực gim chặt đối thủ, kiên nhẫn bắn chết. Chờ thêm gần nữa canh giờ sau, doanh trại Chiêu Nồ Bộ đã là máu chảy thành sông, hiểm thấy người sống.

Trong doanh trướng tràn đầv vàng bạc châu báu. tiền đồng tơ lụa mà quân Đột Quyết thu được. Tiêu Bố Y thắv thắ âm thẳm cười lạnh, thẳm nghĩ bời vì tiền mà chết, những người này vì tiền mà mất mạng, dưới suối vàng có biết, không biết có hối hận hay không.

Nhìn thấy vàng bạc đầy đất. Tiêu Bố Y bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì. hiện ra nụ cười, phân phó Trương Tế vài câu. Trương Tế liên tục gặt đẩu. nghe lệnh làm việc. Tiêu Bố Y đã dẫn theo hơn ngàn thiết ky nhẳm hướng bắc mà tiến lên.

Trẽn đường đi. tin tức truyền đi, uất Trì Cung đã rời Hoàng Xà Lình, quán Đột Quyết biết thời cơ mà động, xuất binh nghênh đón.

Ba mươi dặm tâvbắc Hoàng Xà Lĩnh, có mẩy vạn quán Đột Quyết đóng quân, trước mắt do Cốt Đò Hậu Màng Nhặt dẵn đầu. nghe nói quân Tây Lương xuất binh, đểu là mừng rờ, đưa binh tới nghênh chiến uất Trì Cung.

Uất Trì Cung bày trận đổi kháng, dùng phương trận nghênh đón.

Hai quán giao chiến, trước mắt đã nóng như lửa.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]