Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí - "Chương 117: Dám đấu với cô, thì sẽ không thua (7)"

Chương trước Chương tiếp

Trương Lộ Nam vừa đi, tay vừa ở hông của Lăng Mạt Mạt khẽ vuốt ve từ trên xuống dưới, Lăng Mạt Mạt cảm thấy người đàn ông này vô sỉ tới cực điểm, nhưng vừa nghĩ tới Lý Tình Thâm, liền cố nén kích động đánh anh ta, nỗ lực đè nén đáy lòng buồn nôn cùng quằn quại, hết sức khống chế thân thể run rẩy, cùng với Trương Lộ Nam đi khiêu vũ.

Trương Lộ Nam tổ chức buổi diễn cùng dạ hội, nên ông ta là người nhảy mở màn đầu tiền.

Trương Lộ Nam ôm Lăng Mạt Mạt đến chính giữa sàng nhảy, liền nhìn ban nhạc bên cạnh khẽ bảo ý, âm nhạc chậm rãi vang lên.

Lăng Mạt Mạt đỡ tờ vai Trương Lộ Nam, dùng cánh tay hơi chống ra, tận lực duy trì khoảng cách có thể giữa hai người.

Nhưng là, Trương Lộ Nam lại ôm Lăng Mạt Mạt rất chặc, ông ta nắm cả thắt lưng Lăng Mạt Mạt, đặc biệt không thành thật, thậm chí cho lúc sau, ở trên hông của cô tinh tế bóp một cái, chọc cho toàn thân Lăng Mạt Mạt run lên, bước chân vừa loạn, cộng thêm Lăng Mạt Mạt mang giày cao gót rất cao, thân thể không vững, Trương Lộ Nam liền đem cô kéo vào trong ngực mình, nhỏ giọng lời nói nhỏ nhẹ: “Cẩn thận một chút.”

Lăng Mạt Mạt vội vàng đứng vững, nhanh chóng từ trong ngực Trương Lộ Nam lui ra ngoài.

Ngược lại Trương Lộ Nam không có ngăn cản, chỉ là cùng Lăng Mạt Mạt một lòng một dạ khiêu vũ.

Kỹ thuật nhảy của Lăng Mạt Mạt rất tốt, lộ ra khí chất ưu nhã cao quý, cộng thêm cô có một đôi mắt đen to nhánh, vốn là trong suốt sáng ngời, lúc này ở ánh đèn chiếu xuống, tạo ra cảm giác kì ảo, Trương Lộ Nam không nhịn được nuốt nước miếng một cái, “Lăng tiểu thư, cô là diễn viên hay ca sĩ?”

Lăng Mạt Mạt nặn ra một nụ cười: “Ca sĩ.”

“Lăng tiểu thư hát rất tốt, chỉ với diện mạo của Lăng tiểu thư, hoàn toàn có thể trở thành ảnh hậu rồi.” Trương Lộ Nam vừa nói, tay lại bắt đầu không thành thật.

Lăng Mạt Mạt muốn nhanh chóng cách xa tâm tình càng mãnh liệt của Trương Lộ Nam, cô chỉ hi vọng điệu nhảy này, nhanh chóng kết thúc.

Tiếp đó, Trương Lộ Nam lại nói những lời đứt quãng cùng Lăng Mạt Mạt, Lăng Mạt Mạt trả lời đơn giản, mãi cho đến khi nhảy xong bài hát, toàn trường phát tiếng vỗ tay như sấm, sau đó có rất nhiều nam nam nữ nữ vào trong sàn nhảy, lúc này Lăng Mạt Mạt mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Rốt cuộc xong rồi

Đáy lòng Lăng Mạt Mạt vừa nổi lên suy nghĩ như vậy, đột nhiên Trương Lộ Nam ở giữa nhìn Lăng Mạt Mạt, khóe môi cười khẽ: “Lại thêm một khúc?”

Lăng Mạt Mạt liền vội vàng lắc đầu: “Trương tổng, thật xin lỗi, tôi thật sự muốn đi vệ sinh.”

Ánh mắt Trương Lộ Nam bới móc nhìn Lăng Mạt Mạt.

Không nói gì.

Lăng Mạt Mạt mím mím môi, tiếp tục nói: “Trương tổng lần sau tôi bồi ngài nhảy, được không?”

Lăng Mạt Mạt vừa nói, vừa hơi lui ra khỏi Trương Lộ Nam, trog một khắt khi Lăng Mạt Mạt xoay người, đột nhiên Trương Lộ Nam vươn tay, đem Lăng Mạt Mạt ôm chặt .

Lăng Mạt Mạt bị sợ đến thất kinh, cô liền cảm thấy bàn tay Trương Lộ Nam ở sau lưng cô sờ soạng.

Lăng Mạt Mạt kéo căng thân thể, muốn ép buộc mình xem nhẹ đọng tác của Trương Lộ Nam, nhưng ông ta lại càng quá đáng kéo dây váy của Lăng Mạt Mạt, ngón tay đụng phải nơi bả vai phơi bày da thịt.

Lăng Mạt Mạt hốt hoảng, lập tức liền hất Trương Lộ Nam ra, lui về phía sau.

Trong sàn nhảy rất nhiều người, tất cả mọi người đều đang nhảy, tự nhiên sẽ không ai chú ý tới khúc nhạc điệm nơi này, Trương Lộ Nam thấy Lăng Mạt Mạt bé tránh mình, liền vươn tay, trực tiếp đem cô ôm vào trong ngực.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]