Hào Môn Thịnh Sủng: Cô Vợ Ngang Ngược Của Tổng Giám Đốc Thần Bí - "Chương 146: Đại thần cũng dùng wechat? (6)"

Chương trước Chương tiếp

Lúc đầu Lăng Mạt Mạt làm thế nào cũng vào không được trạng thái, nhưng mà nghĩ đến bất luận mình không tình nguyện như thế nào, cũng không đấu lại được với Lý Tình Thâm, cho nên về sau, cũng từ từ bắt đầu chấp nhận nhớ ra những phím đàn phát ra tiếng này.

Lý Tình Thâm ngồi ở trên sofa cách không xa, vẫn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện quy luật âm thanh Piano, lúc này anh mới chuyển tầm mắt từ ngoài cửa sổ qua trên người Lăng Mạt Mạt.

Cô gái ngồi ở trước đàn dương cầm, hơi cúi đầu, một ngón tay ấn ở trên phìm đàn màu đen không ngừng lặp lại, môi hồng hơi chu lên, đếm từng con số, khi đóng khi mở, đặc biệt hấp dẫn.

Con người Lý Tình Thâm đen như mực, nhìn chằm chằm một màn như vậy, nhìn không chớp mắt thật lâu.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ngại Lý Tình Thâm ở đây, Lăng Mạt Mạt không dám dừng lại nghỉ ngơi, nhưng ngồi một tư thế ở trước đàn dương cầm, cũng có chút mệt, cho nên cơ thể luôn vặn vẹo một cái.

Ở lúc sắc mặt Lăng Mạt Mạt càng ngày càng trở nên buồn phiền, Lý Tình Thâm bưng ấm trà trước mặt lên, đứng lên, ra khỏi phòng âm nhạc.

Đợi cho Lý Tình Thâm vừa đi ra ngoài, Lăng Mạt Mạt lập tức ngừng lại, đứng lên, dùng sức hoạt động thân thể một lần, sau đó lấy điện thoại đi động ra, nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ, đến tận trưa, lại có thể phấn đấu cùng những phím đàn màu đen này!

Lăng Mạt Mạt bĩu môi, nhìn cửa phòng, sau đó dùng điện thoại di động nhìn một chút, sau cùng mở phần mềm webchat ra, nhìn thấy tên Enson, Lăng Mạt Mạt ấn một cái, sau đó gửi một biểu tượng khóc qua.

Rất nhanh, webchat của Enson trả lời lại,【 làm sao vậy? 】

【Đại thần quả thật là biến thái, anh có biết anh ấy bảo tôi làm gì cho đến trưa không? Anh ấy bảo tôi ấn lặp lại 50 lần phím đàn màu đen Piano, tôi là học hát, Piano là môn phụ, vì sao yêu cầu nghiêm khắc như vậy!】 Lăng Mạt Mạt căm giận đánh chữ lên điện thoại đi động, phát tiết với Enson!

【vậy em đàn xong rồi? 】Enson rất nhanh trả lời.

【Chưa. 】Lăng Mạt Mạt lại bổ sung thêm một biểu tượng ủy khuất.

【Vậy em còn không nhanh đàn!】Enson đáp.

【Em đã đàn hơn hai giờ, ngón tay đều đã đau, thừa dịp tên biến thái kia bây giờ không ở đây, trộm lười!】Lăng Mạt Mạt đáp.

【Cẩn thận anh ta đột nhiên vào nhà, đúng lúc bắt gặp em!】Enson đáp.

Lăng Mạt Mạt nhận được tin nhắn này, khẩn trương nhìn cửa một cái, phát hiện không có bất cứ động tĩnh gì, thì lập tức cúi đầu, tiếp tục đáp,【 sẽ không, em luôn luôn nhìn.】

【Phải không?】Enson đáp lại một câu.

Lăng Mạt Mạt vừa nhận được, còn chưa trả lời, đột nhiên nghe thấy cửa truyền đến tiếng bước chân, cô lập tức để điện thoại di động sang một bên, ngồi ngay ngắn ở trước Piano.

Nhưng mà, đợi một phút đồng hồ, không ai đi vào, Lăng Mạt Mạt nghĩ, là mình quá khẩn trương, nghe lầm thôi, vì thế cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy Enson lại gửi một tin nhắn, 【Làm sao không nói? 】

【 không có gì, vừa rồi làm em sợ muốn chết, em tưởng rằng tên biến thái kia vào, thì ra là nghe lầm! Nếu như bị tên biến thái kia bắt gặp em bây giờ gửi tin nhắn cho anh, chắc chắn tên biến thái sẽ phạt em đánh phím đàn màu trắng 100 lần!】Lăng Mạt Mạt thao thao bất tuyệt gửi đi.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]