Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - "Chương 190: Rất tuyệt"

Chương trước Chương tiếp

Tiếng gõ cửa vang lên.

Thái Hiền va Tiêu Đồng hai người đồng thời kinh ngạc đi vào Lối thoát hiểm, thấy Trang Hạo Nhiên ôm Đường Khả Hinh, ngồi bên nhau rất thân mật, nhìn ngọt ngào biết bao nhiêu, Tiêu Đồng bật cười một tiếng hỏi: “Hai người. . . . . . Làm sao vậy?”

Lúc này tâm trạng Đường Khả Hinh chuyển tốt, mới phát hiện mình tựa trong ngực Trang Hạo Nhiên, cô ngượng ngùng đỏ mặt, giãy giụa khỏi ngực của anh, không dám lên tiếng.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, thấy cảm xúc của cô chuyển biến tốt, mới khôi phục thái độ cấp trên, bất đắc dĩ cười nói: “Co. nhìn bộ dạng của cô đi!”

Đường Khả Hinh không lên tiếng, chỉ có chút lúng túng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi! Tôi nhất thời khống chế không được. . . . . .”

Trang Hạo Nhiên không để ý đến cô nữa, mới vừa muốn đứng lên, liếc mắt một cái nhìn tây trang trắng trên ngực mình dính nước mắt, tất cả đều là nước mắt, ướt đẫm, anh ah một tiếng, giở một góc cổ áo tây trang, vô cùng tức giận kêu to: ” Tây trang của tôi. . . . . . ướt hết rồi! !”

Phốc! !

Tiêu Đồng và Thái Hiền hai người cùng nở nụ cười, nhìn về phía lão đại nói: “Ướt thì xem như tắm một lần thôi”

“Dính rất khó chịu! !” Trang Hạo Nhiên nói xong lại trừng mắt nhìn Đường Khả Hinh!

Đường Khả Hinh vội vàng cầm khăn tay trắng mới vừa nhận lấy lau nước mũi, soạt soạt lau ở trên người anh, nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sai rồi!”

“A . . . . . .” Trang Hạo Nhiên lập tức bắt được cổ tay của cô, lại tức giận kêu to: “Lúc nảy cô dùng khăn tay này để lau nước mắt nước mũi đấy! Cô có thể lau trên người tôi?”

“Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi!” Đường Khả Hinh lập tức thu hồi khăn tay trắng, nhìn về phía Trang Hạo Nhiên có chút căng thẳng nói: “Anh cởi ra, tôi giúp anh giặt sạch sẽ?”

Tiêu Đồng nghe vậy phì cười nói: “Thôi đi! Giúp anh ấy giặt sạch sẽ! Tây trang này chuyên gia thiết kế thời trang Paris may cho một mình anh ấy, đặc biệt căn dặn không thể giặt tay, không thể giặt máy, không thể tẩy!”

“À? Làm sao giặt?” Khả Hinh có chút căng thẳng hỏi.

“Đốt đi!” Trang Hạo Nhiên níu tây trang, anh tức giận đi ra ngoài một mình, vẻ mặt rất thối!

Đường Khả Hinh nhìn bộ dạng của anh có chút căng thẳng nhìn Tiêu Đồng nói: “Anh ấy giận tôi à?”

Tiêu Đồng bật cười nói: “Dĩ nhiên không phải! Anh tức giận tây trang! Bộ tây trang này do bạn gái họa sĩ của anh ấy, đặc biệt mời chuyên gia thời trang CK Paris may đo cho anh ấy, nhưng lúc đó anh mới vừa mặc vào cùng người ta phong lưu cả đêm ở nước Anh, ngày thứ hai người ta chạy mất. . . . . .”

“Chạy mất?” Đường Khả Hinh không hiểu liền nhìn về phía Tiêu Đồng hỏi: “Chạy là có ý gì?”

Thái Hiền không nhịn được bật cười, nhìn về phía Đường Khả Hinh nói: “Bây giờ cô là thư ký bên cạnh anh ấy cho nên phải biết một chút thói quen sinh hoạt hàng ngày của anh ấy và sở thích của anh ấy, thậm chí bao gồm loại phụ nữ anh ấy thích, lão đại, anh ấy không thích em gái nhỏ trẻ tuổi, anh ấy đặc biệt thích chị lớn tuổi!”

Đường Khả Hinh nhớ lại lúc mình đến ‘phòng tổng thống’, anh nhìn mình, không lộ vẻ gì nói: đừng căng thẳng như vậy, đối với cô gái trẻ tuổi tôi không có hứng thú. Cô nghĩ tới đây, có chút không nhịn được cười.

“Bạn gái trước lão đại của chúng ta là một họa sĩ người Hoa quốc tịch Anh, lúc nên xinh đẹp quyến rũ sẽ xinh đẹp quyến rũ, lúc nên tự nhiên đáng yêu sẽ tự nhiên đáng yêu, lúc nên thông minh tao nhã sẽ thông minh tao nhã, chỉ có ở trên trời, không có dưới đất, nhất là lúc đứng trước bức tranh, chăm chú nhìn tác phẩm của mình thì quả thật giống như thiên sứ!” Thái Hiền bắt chước cách nói của Trang Hạo Nhiên cười nói!

Cửa phịch một tiếng, bị đá ra!

Ba người giật mình, quay đầu!

Trang Hạo Nhiên lạnh lùng đứng ở cửa, nhìn về phía bọn họ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Mọi người nói gì?”

Ba người không dám lên tiếng, Khả Hinh càng thêm căng thẳng!

“Là thiên sứ xinh đẹp! !” Sau khi Trang Hạo Nhiên gầm lên với bọn họ mới đi ra ngoài!

Tiêu Đồng và Thái Hiền lại nhịn không được phụt một tiếng, nở nụ cười, đi theo ra ngoài, tâm trạng Đường Khả Hinh đã tốt lên cũng vội vàng đi theo ra ngoài, đi tới bên cạnh Trang Hạo Nhiên, cùng nhau đi tới đại sảnh trụ sở mới, lúc này là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều quan chức chính phủ và chính trị gia nổi tiếng vào thăm quan tòa nhà mới của Hoàn Cầu, cho nên hôm nay Trang Hạo Nhiên là nhân vật chính, phải cùng Tưởng Thiên Lỗi và các cổ đông lớn nhất tiếp đãi khách quý tới chúc mừng! !

Trang Hạo Nhiên vừa nhanh chóng đi về phía trước, vừa quay mặt sang nhìn đôi mắt của Đường Khả Hinh còn đỏ, liền tức giận vươn tay dùng lòng ngón tay lau nhẹ nước mắt còn dư lại trong khóe mắt cô, nói: “Con gái là gì? Khóc nước mắt lớn giống như hạt đậu vậy!”

Đường Khả Hinh lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.

Tưởng Thiên Lỗi đứng ở cửa phòng Tổng Giám đốc, ánh mắt lạnh lùng quét tới, nhìn thấy Trang Hạo Nhiên và Đường Khả Hinh thân mật như vậy, sắc mặt của anh khẽ cứng ngắc.

Vào lúc này, Trang Hạo Nhiên nhìn thấy Tưởng Thiên Lỗi, liền phì cười nói: “Hôm nay anh vất vả rồi!”

Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn Đường Khả Hinh đi tới, hai mắt đỏ bừng, lỗ mũi cũng đỏ, bộ dạng như bị khi dễ, anh chậm rãi nhìn về phía Trang Hạo Nhiên.

Trang Hạo Nhiên lập tức ý thức được ánh mắt của anh, liền cười nói: “Không liên quan đến tôi, là cô ấy đau lòng tự khóc!”

Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Đường Khả Hinh, có chút không khách khí nói: “Khóc giống như bị người bạt tai là bản lĩnh sống lớn nhất của cô ấy.”

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, cắn chặt môi dưới, có chút tức giận! !

Tưởng Thiên Lỗi không để ý đến cô nữa chỉ nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, mới vừa muốn nói chuyện, lại nhìn thấy áo sơ mi và bộ vest trắng trên ngực anh bị ướt một mảng lớn, nụ cười hơi co lại.

Trang Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dạng ghen kia của anh liền có ý nghĩ xấu xa, giống như bạn gái người ta, tiến lên trước, dùng một ngón tay khẽ nâng cà vạt màu bạc của Tưởng Thiên Lỗi, mỉm cười nói: “Chúng tôi thật không có chuyện gì. . . . . .”

Tưởng Thiên Lỗi cau mày nhìn về phía anh, có chút tức giận nói: “Nhìn cậu kìa, ghê tởm!”

Trang Hạo Nhiên không nhịn được cười lớn!

“Thế nào? Lại quyến rũ chồng chưa cưới tôi phải không?” Tiếng nói lạnh lùng của Tử Hiền truyền đến!

Mọi người cùng nhau quay đầu nhìn Nhậm Tử Hiền hôm nay mặc váy ngắn Chanel màu trắng, đeo đồ trang sức trang nhã, buộc lên đuôi ngựa thật cao, vầng trán sáng ngời, phong cách tươi mát hoạt bát, hai tay mang bao tay trắng, đang cầm một bó Hoa hồng xanh thật to, có chút lười biếng đi tới bên này! !

“Tại sao bây giờ mới đến?” Tưởng Thiên Lỗi nhìn về phía Tử Hiền hỏi!

Tử Hiền nhún nhún vai, có chút tức giận lại cố ý nói: “Tối hôm qua anh đi thăm Như Mạt rồi, đương nhiên em không ngủ được.”

Đường Khả Hinh đứng ở một bên, hơi dựa sát sau lưng Trang Hạo Nhiên.

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng.

Tử Hiền lại lạnh lùng nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi, hỏi: “Tối hôm qua anh ngủ ở đó?”

Đề tài này có chút không nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nhìn về phía Tử Hiền.

“Tối hôm qua ngủ cùng tôi! Thân thể cao to, bắp thịt khêu gợi, thiếu chút nữa đè tôi!”

Trang Hạo Nhiên cố nén cười, nhìn về phía Tưởng Thiên Lỗi nhanh chóng nháy mắt!

Phốc!

Tiêu Đồng và Thái Hiền lại không nhịn được nở nụ cười.

“Anh cả ngày nói bậy bạ!” Tử Hiền đột nhiên nện bó hoa hồng xanh trước mặt của anh, hung dữ nói: “Chúc mừng của anh thành lập trụ sở mới!”

“Cám ơn! Người đến là được, còn tặng hoa quá khách sáo!” Trang Hạo Nhiên mỉm cười ôm bó Hoa hồng xanh, sau đó đưa cho Đường Khả Hinh, Đường Khả Hinh có chút căng thẳng lập tức nhận lấy.

“Đường Khả Hinh!” Tử Hiền có chút lạnh lùng nhìn về phía Khả Hinh, không khách khí nói: “Cô thật đúng là lợi hại! Tôi và Ricky làm bạn bè nhiều năm, anh ấy chưa bao giờ nói lớn tiếng đối với tôi dù chỉ một câu, cũng sẽ không vì người nào trở mặt với tôi, cho dù là bạn gái trước ở bên cạnh, anh ấy cũng không có như vậy, nhưng ngày hôm qua, anh ấy lại vì cô gây gổ với tôi! ! Tôi thật sự ngạc nhiên, trên người cô rốt cuộc có cái gì, đáng giá để cho anh ấy bỏ ra như vậy!”

Tưởng Thiên Lỗi nghe vậy, chậm rãi nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Hai mắt Đường Khả Hinh mãnh liệt lóe lên một cái, nhớ lại nụ hôn tối hôm qua, mặt của cô lập tức đỏ lên.

“Nhìn vẻ mặt của cô, giống như cô cho rằng Tô Thụy Kỳ động lòng với cô? Cũng chỉ vì má trái bạn gái trước của anh ấy cũng bị hủy giống như cô, mới xem cô là cô ấy!” Lần này Tử Hiền thật tức giận!

Đường Khả Hinh có chút không tin nhìn về phía Tử Hiền!

Tử Hiền nhìn vẻ mặt Đường Khả Hinh như vậy, liền mỉm cười, nói: “Sẽ không. . . . . . không biết chuyện này chứ? Anh ấy vẫn đồng tình với cô vì có chút lịch sử tái diễn mà thôi! ! Anh ấy là người hiền lành, đơn thuần, dễ dàng rơi vào bẫy của người ta. . . . . .”

“Tử Hiền!” Tưởng Thiên Lỗi lạnh lùng nghiêm mặt nhìn về phía Nhậm Tử Hiền! !

Trang Hạo Nhiên chậm rãi nhìn về phía Đường Khả Hinh.

Lúc này sắc mặt Đường Khả Hinh trắng bệch, hai mắt chớp nhanh, cảm xúc có chút căng thẳng, không ngừng níu mình, cô không thể không nghĩ tới lúc mới gặp mặt, ánh mắt của Tô Thụy Kỳ vừa xa lạ vừa quen thuộc, trái tim của cô đột nhiên có chút buồn bực ép tới, hơi ngạt thở, hơi đau đớn. . . . . .

Quản lý bộ phận lễ tân mỉm cười đi tới, nói với hai vị Tổng Giám đốc: “Tổng Giám đốc, quan chức chính phủ và các khách quý đến chúc mừng đã tới đủ, chỗ ngồi cũng đã chuẩn bị xong, xin dời bước. . . . . .”

“Ừm!” Tưởng Thiên Lỗi không nói nhiều, chỉ nhìn Đường Khả Hinh một cái, liền đưa tay kéo Tử Hiền đi.

Cả người Đường Khả Hinh đứng tại chỗ giống như không còn hơi sức.

Trang Hạo Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bộ dáng cô, hai tròng mắt vui vẻ chậm rãi thu lại, nhìn về phía cô, có chút buồn cười hỏi: “Cô không có tức giận sao?”

Đường Khả Hinh có chút ngây ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, ngây ngốc đáp: “À?”

Trang Hạo Nhiên hơi đổi thế đứng, nhìn Đường Khả Hinh bật cười hỏi: “Tôi hỏi cô. . . . . . cô không có tức giận sao? Cô bị người ta nói như vậy, tại sao cũng không phản bác một câu nào? Nếu như vậy, cô làm sao làm thư ký của Trang Hạo Nhiên tôi?”

Đường Khả Hinh có chút mờ mịt nhìn về phía Trang Hạo Nhiên, thái độ quen khiêm tốn, cô sâu kín hỏi: “Vậy tôi nên phản bác thế nào? Cô ấy là vợ tương lai của Tổng Giám đốc. . . . . .”

“Quy định của Khách sạn chỉ cần tôn trọng đối với khách. . . . . . Dĩ nhiên, cũng tôn trọng đối với cấp trên!” Trang Hạo Nhiên không muốn gậy ông đập lưng ông!

Đường Khả Hinh liếc anh.

Trang Hạo Nhiên nhìn cô một cái, hai mắt lộ ra một chút thâm ý, mỉm cười nói: “Một cấp dưới chỉ biết thuận theo cấp trên, không phải là cấp dưới tốt, một cấp dưới chỉ biết thuận theo cuộc sống của mình, không phải là một người thành công! Nếu như cô tiếp tục khiêm tốn như vậy, cho dù cô khóc một ngàn lần vì cha của cô cũng không có một chút ý nghĩa! Chớ đừng nói chi thế giới rượu đỏ rất khổng lồ! ! Lúc tôi nhìn trúng cô, chính là thích trong mắt cô có chút kiên quyết! Trong những ngày sau này, nếu tôi không thấy cô thay đổi, cuộc đời của cô sẽ mất trắng!”

Trang Hạo Nhiên nói xong, lạnh lùng nhìn cô một cái, lập tức xoay người đi khỏi! !

Đường Khả Hinh đứng tại chỗ, nhìn Trang Hạo Nhiên nhanh chóng đi khỏi.

Tiêu Đồng và Thái Hiền bước nhanh theo sát ở sau lưng Trang Hạo Nhiên! !

Trang Hạo Nhiên đột nhiên chậm lại bước chân, mặt hơi ngẩng lên nghiêm túc hỏi hai người ở sau lưng: “Mới vừa tôi nói rất tuyệt phải không?”.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]