Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - "Chương 242: Tiệc sinh nhật (6)"

Chương trước Chương tiếp

Bữa tiệc sắp bắt đầu.

Danh viện đưa quà tặng xong, rối rít ngồi chờ, Đường Khả Hinh cũng đi theo Tô Linh, muốn đi về phía khu tiệc, Tô Thụy Kỳ ở trong đám người, nhẹ nhàng bắt được cánh tay của cô, cô ngạc nhiên quay đầu, mỉm cười nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nhìn về phía cô, hai mắt lộ ra một chút hy vọng nói: “Khả Hinh. . . . . . Có phải cô có đồ vật gì đó, chưa đưa cho tôi hay không?”

Đường Khả Hinh suy nghĩ một chút, liền ah một tiếng, không hiểu hỏi: “Tôi . . . . . Tôi còn có đồ vật gì chưa đưa cho anh?”

Tô Thụy Kỳ có chút mất mát nhìn Khả Hinh nói: “Không có sao? Ví dụ như. . . . . . . . . . . một tấm thiệp làm bằng hoa cỏ, cũng có thể là. . . . . .”

Đường Khả Hinh đột nhiên nhớ ra, rất ngượng ngùng cười nói: “Thật xin lỗi, tôi quên. . . . . .”

“Quên? Cô. . . . . . Cô quên?” Tô Thụy Kỳ rất căng thẳng nhìn về phía Khả Hinh nói: “Cô quên chuẩn bị quà sinh nhật cho tôi? Một tấm thiệp cũng không có sao?”

Đường Khả Hinh lắc đầu một cái, cười nói: “Không phải. . . . . . Mới vừa trò chuyện với Thủ tướng, lập tức quên mất quà sinh nhật của anh rồi.”

Tô Thụy Kỳ nhìn bộ dáng cô, trong trong lòng máy động, không nhịn được cười nói: “Ý của cô nói. . . . . . Tôi có quà tặng?”

“Ừm. . . . . .” Đường Khả Hinh không nhịn được cười nhìn anh, cố ý xị mặt nói: “Căng thẳng như vậy!”

“Quà tặng đâu?” Lúc này Tô Thụy Kỳ mới căng thẳng nhìn lên nhìn xuống trang phục của cô, không có chỗ nào giấu được quà, anh hơi nghi ngờ nhìn cô.

Đường Khả Hinh mỉm cười quay đầu, nói nhỏ với nhân viên phục vụ: “Cô vui long nói với tài xế của tôi ở đại sảnh lầu dưới, đưa quà tặng lên đi.”

“Vâng!” Nhân viên phục vụ đi xuống ngay.(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Trong lòng của Tô Thụy Kỳ ngọt ngào, đứng ở trong đám người náo nhiệt nhìn bộ dáng cô tối nay xinh đẹp, rực rỡ, mới dịu dàng nói: “Lúc nảy cùng ông nội tôi tán gẫu chuyện gì?”

Đường Khả Hinh chớp mắt, hơi ngượng ngùng nói: “Thủ tướng hỏi tôi một chút chuyện liên quan đến rượu đỏ, tôi trả lời cho ông ấy.”

“Tôi cảm thấy ông ấy thật hài lòng.” Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cười nói.

Đường Khả Hinh nghe vậy, cố ý bướng bỉnh nói: “Làm sao Thủ tướng có thể hài lòng? Ông ấy là Thủ tướng một nước, tôi chỉ nói ra quan điểm của tôi, ông ấy không phá vỡ mặt mũi của tôi mà thôi.”

Tô Thụy Kỳ cũng cố ý nói: “Đúng vậy! Bởi vì tôi đứng ở bên đó, không chỉ một lần nghe cô nói muốn giữ lại một chút gì cho con của mình sau này, bây giờ ngay cả bạn trai cũng không có, cô còn dám nói con của mình?”

Đường Khả Hinh nghe vậy, trừng to con ngươi, không nhịn được vươn tay, đánh mạnh vào bờ vai của anh một cái, mới nói: “Biết rõ không có ai muốn tôi, còn chê tôi như vậy?”

“Vậy tôi có thể rồi.” Tô Thụy Kỳ nắm quả đấm nhỏ của cô, không nhịn được cười nói.

“Đi!” Đường Khả Hinh lập tức rút lại bàn tay nhỏ bé.

Tô Thụy Kỳ cầm thật chặt, đặt ở trái tim của mình, sắc mặt có chút mê ly mập mờ nhìn cô.

Mặt của Đường Khả Hinh đỏ lên, ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Thụy Kỳ.

Tại chỗ ngồi.

Tưởng Thiên Lỗi ngồi tại chỗ, hai mắt lạnh lùng nhìn cảnh tượng phía xa, chậm rãi mở khăn ăn ra, hơi chuyển mắt.

Như Mạt ngồi ở một chỗ khác, nhìn cảnh tượng này, trái tim hơi buộc chặt, mơ hồ bị đau nhói, theo bản năng cô chặn ngực, sắc mặt đột biến.

“Thế nào?” Tần Vĩ Nghiệp nhìn về phía Như Mạt, có chút lo lắng hỏi.

Sắc mặt Như Mạt tái nhợt nhìn chồng, mỉm cười lắc đầu, dịu dàng nói: “Không có việc gì.”

Quản lý sảnh tiệc cầm một cái khay màu vàng, phía trên để một hộp nhung màu xanh dương đậm, nhanh chóng đi về phía Đường Khả Hinh, nói: “Đường Khả Hinh, quà tặng của cô đã đưa tới.”

“Cám ơn” Đường Khả Hinh mỉm cười đưa hai tay nhận nhung hộp, nắm chặt ở trong tay, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Tô Thụy Kỳ, không nhịn được cười.

Tô Thụy Kỳ cũng bị cô trêu chọc, liền nhanh chóng nói: “Mau cho tôi,”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Đường Khả Hinh cố ý liếc anh, mới thật lòng đưa quà tặng đến trước mặt của Tô Thụy Kỳ, mỉm cười nói: “Tôi chỉ là một cô gái đơn giản, cho nên chỉ có thể tặng cho anh một phần quà đơn giản, cho nên, nếu như quà tặng không tốt, xin anh bỏ qua cho. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ ngẩng đầu lên nhìn cô một cái, mỉm cười kéo nhẹ sợ dây màu xanh nhạt, cái hộp lỏng ra, mới chậm rãi mở nắp hộp, nhìn thấy bên trong là một chiếc đồng hồ bạch kim nhãn hiệu “Royal Prince Regent” nổi tiếng trăm năm của Anh, dây đồng hồ đeo tay màu đen sang trọng, thiết kế thời trang, thanh lịch, năng động, anh đã từng nghĩ tới rất nhiều loại quà Khả Hinh sẽ tặng, nhưng anh không có nghĩ đến Khả Hinh có thể tặng cho mình đồng hồ đeo tay quý giá, anh cảm động ngẩng đầu lên, nhìn Khả Hinh, đau lòng nói: “Đứa ngốc, tại sao mua quà tặng quý giá như vậy?”

1000 đồng đối với Đường Khả Hinh mà nói, đã rất quý giá, cô liền mỉm cười nói: “Vẫn tốt mà, phát tiền lương xong liền lấy tiền mua, mặc dù tôi ở chung với Nhã Tuệ nhưng cũng chưa từng mua món quà quý trọng như vậy tặng cho cô ấy. . . . . .”

Cô cố ý nói nhỏ.

Tô Thụy Kỳ thật vui vẻ, thật dịu dàng mỉm cười, không nhịn được cầm cái hộp, nhìn chiếc đồng hồ đeo tay nằm trong hộp nhung chiếu sáng lấp lánh, có một chút cảm động tràn chạy lên não làm cho anh nhất thời nói không ra lời.

Khả Hinh nhìn vẻ mặt anh, có chút lo lắng nói: “Tô Thụy Kỳ! Có phải anh. . . . . . Không thích hay không?”

Tô Thụy Kỳ vẫn chăm chú nhìn chiếc đồng hồ, thật rất thích hợp với mình, anh ngẩng đầu nhìn cô, cảm động nói: “Thích. . . . . .”

Đường Khả Hinh yên tâm, lập tức cười nói: “Tôi đeo giúp anh nhé?”

“Ừ. . . . . .” Tô Thụy Kỳ nhìn cô, cười gật đầu.

Đường Khả Hinh lập tức nhận lấy chiếc đồng hồ, kéo tay của anh, hai người ngồi chung trên ghế sa lon, cô cẩn thận cầm đồng hồ, cởi nhẹ khóa, mới nói: “Tôi vẫn cảm thấy, đàn ông đeo đồng hồ rất đẹp trai.”

“Thật sao?” Tô Thụy Kỳ dịu dàng nhìn cô.

“Ừm!” Đường Khả Hinh mở nút khóa, đặt đồng hồ đeo tay ở trên đầu gối mình, rồi cầm cổ tay Tô Thụy Kỳ xắn ống tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng sáng khỏe mạnh của anh, cô cẩn thận đem đồng hồ đặt nhẹ vào cổ tay, rồi hơi cúi thấp, cài khóa đồng hồ cho anh.(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Tô Thụy Kỳ yên lặng ngồi ở chỗ đó, mặc cho ngón tay của cô thật cẩn thận di chuyển trên cổ tay mình, xẹt qua từng trận mềm mại ấm áp và cảm giác nhồn nhột, thật thoải mái, tim của anh hơi ấm áp, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Khả Hinh.

Đường Khả Hinh cẩn thận cài khóa dây đồng hồ cho Tô Thụy Kỳ xong, mới vui vẻ nhìn đồng hồ bạch kim đeo vào cổ tay trắng tinh của anh thật rất đẹp mắt, cô hơi kích động ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ cũng mỉm cười nhắc cổ tay, nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền, ấm áp bám vào trên cổ tay của mình, trong trong lòng anh đột nhiên máy động, ngẩng đầu nhìn Đường Khả Hinh, dịu dàng nói: “Cô biết. . . . . . cô gái tặng đồng hồ cho đàn ông, là có ý nghĩa gì không?”

Đường Khả Hinh không hiểu ngẩng đầu nhìn anh, ngây ngốc lắc đầu một cái, nói: “Không biết. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh thật sâu, nói: “Là làm cho đối phương từng giờ từng phút, nhớ tới cô ấy. . . . . .”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Trong lòng Đường Khả Hinh hoảng hốt, mặt lập tức ửng hồng nói: “Thật xin lỗi, tôi . . . . . Tôi . . . . . Tôi không nghĩ nhiều như vậy. . . . . .”(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Tô Thụy Kỳ đột nhiên cười một tiếng, nhìn chằm chằm Đường Khả Hinh, giọng nói khàn khàn cảm tính nói: “Nếu em nghĩ nhiều như vậy thì tất cả mọi thứ đều thay đổi, anh thích em mọi thứ đều tự nhiên như vậy đến gần anh, giống như ngày em mặc áo bệnh nhân màu trắng, mái tóc dài đến eo, hoảng sợ đứng ở trước cửa tiệm của anh, hai mắt ngập tràn nước mắt. . . . . . khi đó, anh đã chú ý đến em rất nhiều, muốn gọi em đi vào, nhưng lại không dám quấy nhiễu em. . . . . . Thật ra em không biết, khi đó em thật đẹp. . . . . .”

Hai mắt Đường Khả Hinh rưng rưng nhìn Tô Thụy Kỳ, muốn cười, lại quá cảm động, nghẹn ngào cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Tô Thụy Kỳ nhẹ nâng mặt của Khả Hinh, nhìn ánh mắt cô mê ly mộng ảo, nhìn má bên phải xinh đẹp, trong lòng anh thầm nói cô gái này tuyệt đối xinh đẹp, thật lòng nói: “Khả Hinh. . . . . . Hôm nay cám ơn món quà sinh nhật của em, cám ơn em ăn mặc hoàn mỹ xuất hiện ở trước mặt của anh như vậy, anh muốn tặng lại cho em một món quà. . . . . . Hi vọng em có thể tiếp nhận. . . . . .”

Đôi mắt đẫm lệ của Đường Khả Hinh nhìn chằm chằm ánh mắt Tô Thụy Kỳ, có chút không hiểu nhìn anh, nói: “Anh. . . . . . Anh muốn tặng cho em món quà gì. . . . . .”

Tô Thụy Kỳ nhìn Khả Hinh tối nay đẹp như vậy, hai mắt của anh phát ra bình tĩnh, sâu sắc nói: “Anh muốn tặng cho em một món quà xinh đẹp. . . . . .”

“À? Tặng cho em một món quà xinh đẹp? Nghĩa là sao?” Đường Khả Hinh không hiểu nhìn anh hỏi.(Cập nhật full và nhanh nhất tại thich doc truyen .com)

Tô Thụy Kỳ nhìn Đường Khả Hinh thật lòng nói: “Anh đã từng thề với trời, cuộc đời này không cầm dao giải phẩu nữa, cũng sẽ không cứu giúp bất kì ai! ! Nhưng sự xuất hiện của em nhiều năm qua nói cho anh biết, trên thế giới này, mỗi người có quá nhiều cơ hội nhưng thật ra không cần người khác cứu giúp, em chỉ có má phải cũng có thể sống rất tốt, cuộc đời của anh đã từng gánh nặng cuộc đời của một người khác, anh quá mệt mỏi, quá mệt mỏi. . . . . . Nhưng ở trong thế giới của em, anh thấy em không có gì cả, anh cảm thấy mình hạnh phúc. . . . . thật sự cảm thấy mình hạnh phúc. . . . . .”

Đường Khả Hinh nhìn Tô Thụy Kỳ có một chút đau buồn, cô cũng không nén được đau buồn, rơi lệ nhìn anh.

Tô Thụy Kỳ đột nhiên mỉm cười nhìn cô, xúc động bưng mặt của cô, nói: “Khả Hinh. . . . . . Bởi vì bây giờ em là hạnh phúc của anh, cho nên. . . . . . anh cũng khát vọng em được hạnh phúc. . . . . . Nếu em chấp nhận, anh quyết định vì em cầm lại dao giải phẩu, trả lại cho em một má trái hoàn mỹ!”.

Đường Khả Hinh kinh ngạc nhìn anh, trong lòng chấn động thật mạnh!


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]