Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - "Chương 61: Vết sẹo bi thương"

Chương trước Chương tiếp

Đường Khả Hinh lập tức ẩn vào bên trong cánh cửa bằng thép, đôi tay lo lắng che chặt miệng, hai mắt nổi lên hơi nước, nhớ tới ba năm trước đây, mình vì một chai rượu đỏ, dây dưa với anh cả một buổi tối, ánh mắt của người kia chán ghét vứt bỏ, mình chưa bao giờ quên, hôm nay gặp mặt, tuyệt đối cũng sẽ không thương hại mình, thậm chí cũng biết anh sẽ không bỏ qua cho mình, nghĩ tới đây, trái tim của cô lại đập thình thịch, sợ một giây kế tiếp, vận mạng ác ma sẽ giương nanh múa vuốt về phía mình một lần nữa.

Tưởng Thiên Lỗi đưa mắt nhìn lối ra vào trống trơn, giống như muốn nắm bắt bóng dáng nơi cánh cửa kia!

Như Mạt quay đầu, nửa mỉm cười nhìn Tưởng Thiên Lỗi, dịu dàng hỏi: “Thế nào?”

Tưởng Thiên Lỗi không lên tiếng, vẫn nhìn vào cánh cửa kia một lúc lâu. . . . . .

Hai người Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ căng thẳng đứng một bên, ánh mắt lóe lên, sợ anh đi lên trước một bước nữa.

Đường Khả Hinh ngừng thở, hơi nghiêng mặt lắng nghe tình huống bên ngoài.

“Thiên Lỗi?” Như Mạt hơi ngạc nhiên nhìn anh.

Rốt cuộc Tưởng Thiên Lỗi thu hồi ánh mắt, vươn tay, vô cùng thân sĩ dìu Như Mạt xoay người im lặng đi về phía trước, các vị lãnh đạo cấp cao thấy Tưởng Thiên Lỗi đi khỏi cũng đi theo bọn họ cùng rời khỏi.

Trần Mạn Hồng và Lưu Nhã Tuệ nặng nề thở phào nhẹ nhõm, mới khom lưng, hơi mỉm cười ngọt ngào nói: “Tổng Giám đốc đi thong thả!”

Ánh mắt của Đường Khả Hinh sáng lên, biết anh đã đi khỏi, nhất thời cả người mệt lả ngã xuống mặt đất, nặng nề thở dốc một hơi.

Đông Anh nhìn Tưởng Thiên Lỗi đi xa dần liền xoay người, vừa muốn đi vào Lối thoát hiểm lại bị vẻ mặt tươi cười của Nhã Tuệ chặn lại, cô hơi sững sờ.

Nhã Tuệ lập tức nhìn Đông Anh, mỉm cười nói: “Hôm nay thật vất vả cho cô, chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt chuyện này, bởi vì bên trong đều là thủy tinh, chúng tôi lo lắng sau khi cô tiến vào không cẩn thận sẽ bị đâm vào chân.”

Đông Anh không lên tiếng, cúi đầu liếc mắt nhìn miểng thủy tinh trên đất, suy nghĩ một chút mới mỉm cười ngẩng đầu lên, nhìn Nhã Tuệ nói: “Mọi người vất vả rồi. Đến lúc đó đem kết quả xử lý sau cùng đưa đến phòng thư kí Tổng Giám đốc.”

“Dạ!” Nhã Tuệ lập tức gật đầu.

Đông Anh xoay người đi khỏi.

Rốt cuộc Nhã Tuệ thở phào nhẹ nhõm, còn lại Từ Trạch Minh cùng tất cả quản lý xử lý chuyện ly vỡ, Tào Ngọc Tinh và Trần Mạn Hồng cãi nhau ở một chỗ tối, níu lấy nhân viên của mình trách mắng, duy chỉ có Nhã Tuệ không thấy Khả Hinh, cô liền im lặng đi qua miểng thủy tinh đầy đất, đẩy nhẹ một cánh cửa Lối thoát hiểm khác, phát hiện Đường Khả Hinh đang ôm đầu gối ngồi ở trên bậc thang, vẻ mặt rối rắm cắn ngón trỏ của mình, tâm thần vẫn có chút thấp thỏm.

Nhã Tuệ thở dài, hiểu rõ đi đến trước mặt cô, cúi đầu xuống nhìn cô.

Đường Khả Hinh lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhã Tuệ, cẩn thận nói: “Anh ấy đi rồi, đúng không?”

Nhã Tuệ nhàn nhạt gật đầu.

Đường Khả Hinh nở nụ cười cám ơn trời đất, cúi đầu, ngưng mắt nhìn một chỗ trên đất không lên tiếng.

Nhã Tuệ cũng cười khổ một tiếng mới ngồi xuống, dịu dàng nói: “Tôi không nghĩ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, ba năm trước trải qua chuyện gặp gỡ của cô, tôi nghĩ sẽ không gặp Tổng Giám đốc nữa, tôi gần như có cảm giác thể cả đời này tôi cũng không nhìn thấy anh ấy. Nhưng không nghĩ tới hôm nay. . . . . .”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn bạn thân nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Tôi để cho cô lo lắng. . . . . .”

Nhã Tuệ cười nói: “Đừng nói chuyện này. Vừa mới rồi thật sự là kinh hiểm, nếu như các người chạm mặt, tôi cũng không dám nghĩ sẽ xảy ra chuyện gì.”

Đường Khả Hinh cúi đầu, sâu kín nói: “Anh ấy là một người ở trên cao như vậy, đoán chừng sớm đã quên chuyện ba năm trước đây.”

Nhã Tuệ quay đầu nhìn Đường Khả Hinh, cười hỏi: “Chuyện đã qua ba năm rồi, cô nhìn thấy anh ấy, cô khóc cái gì?”

Ánh mắt Đường Khả Hinh nhìn nơi xa xăm, lập tức cảm nhận được vết sẹo bên má trái của mình chặt bám vào trên mặt, nói: “Chuyện và người xảy ra ba năm trước đây giống như vết sẹo trên mặt của tôi, nhìn như không đau, nhưng chạm vào luôn cảm thấy vết sẹo này có chút bi thương. . . . . .”

Nhã Tuệ nghe vậy, im lặng một hồi mới cố ý ngẩng đầu lên nhìn Đường Khả Hinh nói: “Tôi nói với cô đó, chuyện gì cô cũng có thể nhớ được nhưng không cần nhớ đến cái tên Tưởng Thiên Lỗi kia! Tôi chỉ muốn anh ấy gọi điện thoại giúp tôi, ở trong mưa vỗ cửa sổ xe của anh ấy, nhờ anh ấy đưa chúng ta một đoạn đường, nhưng dáng vẻ của anh ấy lạnh lùng vô tình, tôi rất giận!”

Đường Khả Hinh quay đầu nhìn Nhã Tuệ, cười nói: “Vậy cô vừa mới nhìn thấy anh ấy, có muốn đá hai người bọn họ hay không?”


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]