Hào Môn Tranh Đấu I: Người Tình Nhỏ Bên Cạnh Tổng Giám Đốc - "Chương 955: Va chạm"

Chương trước Chương tiếp

Ban đêm!

Bệnh viện!!

“Khi đó!!” Tô Lạc ốành lập tức đứng ở trước mặt của Lãnh Mặc Hàn, Lâm Sở Nhai, Tào Anh Kiệt còn có Trần Mạn Hồng và y tá, quần áo bẩn cũng không kịp đổi, trên mặt còn dính đầy tro than khi máy bay bị cháy, trực tiếp lắc đầu hí mắt, giơ tay nói: “Ông đây vừa phát hiện máy bay có vấn đề, lập tức anh dũng mà nói với người điều khiển, mặc kệ xảy ra chuyện gì, các ngươi nhất định phải thuận lợi đến nhà lão đại cho tôi!! Khi đó tôi có một quyết tâm liều mạng, còn mang chút nóng máu, trong mắt trong lòng, chỉ có………… Lão đại tôi thích nhất!!”

Anh nói xong, rất đẹp trai mà giơ tay lên, nâng lên chỉ về phía bầu trời đen tối.

Phốc!! Mọi người không nhịn được cúi đầu cười một tiếng!

“Có hay không?” Trần Mạn Hồng dựa sát vào bên cạnh chồng, không nhịn được phì cười nói: “Chính anh là người nhảy dù nhanh nhất thì phải!!”

“Đi đi đi!” Tô Lạc Hành trực tiếp trừng mắt, biết hai cô y tá này vẫn còn ở đang cầm khaythuốc, đứng ở bên cạnh Lãnh Mặc Hàn, đang vô cùng chăm chú mà nghe lời của mình, cô gái nhỏ dễ dụ nhất, anh lập tức lại nhảy đến một hướng khác trong phòng bệnh, trừng mắt, vẻ mặt khoa trương nói: “Tôi không gạt mấy người đâu!! Khi đó, trước mặt tôi là hai chiêc máy bay đang rơi xuống, tôi kêu to lên!! Sở Nhai!! Anh Kiệt ———— hai người không nên bỏ tôi lại!!”

Trong nháy mắt Lâm Sở Nhai cùng Tào Anh Kiệt kích động nhìn Tô Lạc Hoành, cảm động đến đôi mắt muốn rơi lệ rồi, run rẩy đôi môi nói;:Thật…… Thật sao?”

“Khi đó!!” Tô Lạc Hoành giống như là một anh hùng chân chính, ngực thở gấp phập phồng, nóng mắt nhìn hai người an hem trước mặt, kích động như vậy, trọng tình trọng nghĩa nói: “Tôi không nhịn được, lập tức liền nhảy xuống máy bay chết chung với hai người ————”

Hai cô y tá nghe xong lời này, trong nháy mắt vẻ mặt tràn đầy bộ dáng cảm động, đôi mắt sùng bái, giống như nhìn anh hùng nhìn về phía Tô Lạc Hoành!!

Lãnh Mặc Hàn cả người bị thương nặng, nửa nằm ở trên giường bệnh, vừa nghe Tô Lạc Hoành nói lung tung, vừa nghiêng người nhìn về phía ngoài phòng bệnh, y tá đi qua đi lại cùng thuộc hạ bị thương, thậm chí thỉnh thoảng đều có thể nhìn thấy Lâm Bạch Bạch tranh thủ thời gian đi hái thảo dược,, chuẩn bị cấp cứu cho Khả Hinh, cũng không có phải nhìn thấy bóng dáng khác……

“Khi đó!! Đột nhiên xảy ra một chuyện lớn!!” Tô Lạc Hoành lập tức giống như một con mèo, nhảy đến cửa phòng bệnh, vẻ mặt vẫn rấtkhoa trương nói: “Máy bay của chúng tôi, cư nhiên cũng bị bắn trúng!! Oanh một tiếng, tỏng nháy mắt đuôi máy bay nổ tung!! Toàn bộ lửa nóng ào tới cửa tôi đang đứng!!”

Hai cô y tá nghe, lập tức thở hốc vì kinh ngạc, thật khẩn trương nhìn anh, quên luôn việc đổi thuốc cho Lãnh Mặc Hàn, không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

Lãnh Mặc Hàn mới rồi muốn nhìn về phía ngoài cửa, lại bị Tô Lạc Hoành kéo qua, liền đành phải dừng lại, bất đắc dĩ nhìn anh ta……

“Sau đó!!”Vẻ mặt của Tô Lạc Hoành đột nhiên có chút khoa trương, híp chặt mắt, cố làm cho thần bí cùng khẩn trương nói: “Khi đó, tôi rất anh dũng nhào tới hai người điều khiển trước mặt, xô ngã bọn họ xuống đất, kêu to: “Cẩn thận! Tôi tới bảo vệ hai người!!”

Cô y tá nghe xong lời này, vẻ mặt càng sùng bái, giống như muốn khóc nhìn về phía Tô Lạc óoành!!

Lúc này Tiêu Đồng, mới đang cầm chén canh hầm mà chú Phúc dặn Tiểu Nhu đưa tới, cô trợn mắt nhìn Tô Lạc Hoành một cái, mới xì anh ta: “Phi! Tôi không tin anh có thể làm như vậy!! Vừa rồi vọt vào Rừng trúc cứu tôi, nghe được tài xế kia bắn một tiếng súng vang lên, liền lấy tốc đọ như một con khỉ đu lên mấy cây trúc!!Chết sống rung cây cũng không chịu xuống, nói tôi là Tiêu Đồng, tôi là người tốt, cũng không chết được!! Cho đến khi chúng tôi nổi điên muốn lấy dao chặt trúc, mới bị sợ mà tụt xuống! Còn chạy nhanh đi cứu nhân viên! Đúng là người không biết xấu hổ! Anh nhìn Mặc Hàn của chúng tôi đi? Trên người mấy viên đạn, cũng không có hừ một tiếng!”

“Này!” Tô Lạc Hành kêu lên, mặt có chút đỏ, vừa trừng mắt về phía cô, vừa không khỏi liếc về phía hai cô y tá có chút hoài nghi, lập tức nói: “Cô không nên nói như vậy! Lời của tôi nói đều là thật! Còn về chuyện kia với cô thì tính chất nó khác nhau!! Người kia là tài xế ngốc, thấy ông đây liền muốn nổ súng, là một người……Cũng…… cũng sẽ có chút sợ rồi! Nhưng khi đó ở trên máy bay, tôi thật sự đẩy ngã bọn họ nha! Thậm chí lôi kéo ghế dựa để dập lửa, kéo dây dù để nhảy, để cho bọn họ nhảy trước, sau đó tôi mới nhảy!! Nếu không phải như vậy, tại sao khuôn mặt đẹp trai của ta lại có thể bị bẩn tới như ậy? Chẳng lẽ là sau khi ông đây nhảy dù xong, lấy bùn đất chét lên mặt mình?”

“Chậc!!” Tiêu Đồng vừa cầm thuốc, đi tới trước mặt Lãnh Mặc Hàn vừa buông xuống, không nhịn được cười lên nói: “Tôi đoán là lửa cháy đến cổ anh, nên tự mình lau!!”

Phốc!! Trần Mạn Hồng lại không nhịn được che miệng cười lớn!!

“Tôi nói nàyTiêu Đồng!!” Tô Lạc Hoành có chút tức giận nhìn về phía Tiêu Đồng, nói: “Có phải cô nhìn tôi leo lên cây trúc, nên nhìn tôi không vừa mắt hả? Từ nảy đến giờ, vẫn không ngừng mất hứng nhìn tôi! Có chuyện gì, ở trước mặt anh em nói rõ ràng đi!! Thật vất vả tôi mới còn sống……”

“Mặc Hàn mới thật sự là khó khăn lắm mới còn sống!!” Tiêu Đồng vừa mút canh hầm, vừa trừng mắt nhìn anh, mới nói tiếp: “Anh nên đàng hoàng chút đi? Đông Anh lập tức đẩy xe thức ăn, tới đây hầu hạ anh như hầu ông nội đó!!”

Lãnh Mặc Hàn lại nhìn về phía canh bổ, mùi vị vô cùng nồng, tràn đầy mùi vị nhân sâm, nói: “Lại uống canh nhâm sâm hả?”

Tiêu Đồng vừa cười nhìn Lãnh Mặc Hàn, vừa cầm muỗng lên, cẩn thận từng li từng tí khuấy canh bổ kia, mới nói: “Phải! Đây chính là cây nhâm sâm mà ba của Tiểu Nhu cho người đưa tới, nghe Tiểu Nhu nói, đây là vật trân quý của Chu gia bọn họ, gọi lão yêu nghìn năm, hiển nhiên có một cái hình người, khiến cho lúc tôi nhìn thấy liền giật mình, cũng biết nhân sâm này quý giá riuif! Trừ trông nhà chủ tịch có 3 gốc nhân sâm ngàn năm, đây là cây nhân sâm thư tư tôi thấy được!! Tiểu Nhu thực sự không tiếc! Cho anh nưa cây, cho Uyển Thanh nữa cây, đến lúc đó có chuyện gì, lấy nó để cứu mạng!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, trong lòng không khỏi ấm áp, nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt có chút dịu dàng, hỏi: “Tiểu Nhu đâu?”

Tiêu Đồng cầm lên một chén sứ nhỏ, vừa múc canh cho anh, vừa nói: “Cô ấy và Lâm Bạch Bạch nghe chú Phúc nói, tạm thời ở trong phòng bếp nhỏ phía sau, phơi nắng chịu khó mà chế tạo ra thuốc bột trị rắn, bận rộn đến đầu đầy mồ hôi, vừa vội cái này, vội cái kia, còn phải nấu canh cho anh, choáng váng luôn rồi!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, không nhịn được nói: “Bận rộn đến thời gian qua đây cũng không có? Từ xế chiều đến bây giờ vẫn chưa đi đến phòng bệnh này đâu…… Buổi sáng còn khóc sướt mướt vậy……”

Tiêu Đồng hơi giật mình, cầm cái muỗng, trừng nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn không nói nữa, chỉ là vẻ mặt có chút không tự nhiên, nặng nề nháy mắt một cái!

“…………” Tiêu Đồng lặng yên trợn mắt nhìn anhh một chút, cuối cùng vẻ mặt nở nụ cười rực rỡ, chậm chạp ngồi ở bên giường, cầm muỗng, nhẹ múc một chút nước canh, làm bộ thổi thổi, đưa đến bên miệng anh, mới nói: “Uống đi……”

Lãnh Mặc Hàn nhất thời giật mình cũng có chút không vui ngồi ở trên giường, mặt hơi đỏ, vẫn quấn băng gạc, bị thương thật sự nặng, thật sự là mất hứng!!

Tiêu Đồng nhìn bộ dạng này của anh, không nhịn được cười đứng lên nói: “Không muốn uống! Đây chính là nước canh nhân sâm ngàn năm…… Lâm Bạch Bạch nói rồi, bây giờ nhân sâm ngàn năm, chỉ lấy cho con gái cùng con rể ăn!!”

Lãnh Mặc Hàn nghe lời này, quay mặt sang nhìn về phía cô, hai mắt nhíu lại.

Tiêu Đồng nhìn vẻ mặt này của anh, đành phải bỏ muỗng vào trong chén, lại đem chén canh để qua một bên nói: “Được rồi được rồi! Anh không muốn uống…, tôi đi tìm người đút anh uống…, được chưa?”

Lãnh Mặc Hàn luôn luôn cùng Tiêu Đồng ăn ý mười phần, liền đành phải trầm mặc nhìn về phía cô.

Tiêu Đồng vừa nhìn anh vừa cười đứng lên, muốn đi ra ngoài……

“Này!!” Lãnh Mặc Hàn đột nhiên gọi cô lại.

“Sao vậy?” Tiêu Đồng nhìn về phía anh.

Lãnh Mặc Hàn nhìn về phía Tiêu Đồng, hai mắt lóe lên chút do dự, cuối cùng nghe tiếng mưa rào ngoài cửa sổ, biết từ vườn hoa bên kia đi đến phòng bếp tạm thời bên này, khoảng cách hơi xa,nói: “Cầm cái dù……”

“…………” Tiêu Đồng có chút kinh ngạc nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, cố ý đùa anh nói: “Anh lo tôi bị ướt mưa hay là sợ người đó bị dính?”

Lãnh Mặc Hàn lại không có để ý tới cô.

Tiêu Đồng không nhịn được cười lên, cầm cây dù màu xanh đen bên cạnh giường bệnh, vừa đi ngang qua chỗ của Tô Lạc Hoành bên cạnh, đá anh một cước mới đi ra khỏi đó, liền thấy Tô Thụy Kỳ chờ mấy bác sĩ, đang kiểm tra cho người bị thương, đau đau xem bệnh cho tất cả bệnh nhân, vừa lo cho mấy người kia, còn phải quan tâm những y tá mới tới, tình huống của Uyển Thanh……

Cô khẽ mỉm cười, nặng nề thở một hơi, liền vội vàng đi ra khỏi phòng bệnh vip, vòng qua hành lang thật dài, lập tức thấy mưa đang ào ào hắt vào, vườn hoa bên kia có một phòng bệnh vip bị bỏ, nhưng tương đối đầy đủ hết, có phòng bếp, cũng có không gian, Tiểu Nhu cùng Bạch Bạch, bao gồm Nhã Tuệ đều đang ở chỗ đó giúp một tay, cô vội vã vòng qua núi giả, bước qua sân cỏ xanh mượt, mới chịu hứng gió thổi mạnh, đi về phía đối diện, ai biết đi chưa được mấy bước, cư nhiên liền nhìn đến Tiểu Nhu mặc áo sơ mi màu xanh lá cùng quần trắng, cột tóc cao đuôi ngựa, mang cái túi lớn trên lưng, trong hai tay ẫn cầm theo gói thuốc, cũng muốn đi về phía phòng bệnh bên kia, nhưng bởi vì mưa rơi quá lớn, cô đi không kịp, liền trốn phía dưới cây chuối tây tránh mưa……

“Tiểu Nhu?” Tiêu Đồng nhìn cả người Tiểu Như ướt đẫm, trên mặt còn có nước mưa chảy xuống, cô vội vã đi tới, che dù, khẩn trương nói: “Cô đi ra ngoài hả? Sao không lấy dùtheo?”

Tiểu Nhu quay đầu, nhìn về phía Tiêu Đồng, nhất thời không nhịn được mệt mỏi thở hổn hển, vẫn như cũ nở nụ cười thật thà ngọt ngào, ngu ngốc đáng yêu nói: “Tôi đi lấy thuốc! Bạch Bạch để quên thuốc ở hiệu thuốc!”

“A!” Tiêu Đồng che dù, nhìn về phía Tiểu Nhu, người con gái khéo léo hiểu chuyện, cô không nhịn được cười lên, thật lòng nói: “Vất vả rồi! Cô mau đưa thuốc cho tôi! Tôi giúp cô đem vào cho…… Cô đến phòng bệnh của Mặc Hàn nghỉ ngơi một chút! Thuận tiện đi xem anh ta một chút, anh ta có nhắc tới cô!”

Tiểu Nhu lại ngu người giật mình đứng ở dưới dù, cầm theo hai bao thuốc, trợn to hai mắt nhìn về phía Tiêu Đồng……

Tiêu Đồng nhìn bộ dáng của Tiểu Nhu như vậy, liền không nhịn được cười lên nói: “Sao rồi? Mau đi đi! Đi xem anh ta một chút!”

“Ách……” Tiểu Nhu nhớ tới xế chiều hôm nay, Lãnh Mặc Hàn thật khẩn trương gấp gáp quan tâm chuyện của Khả Hinh, thậm chí còn vì vậy, trách phạt hai thuộc hạ, trái tim của cô phanh phanh phanh giống như có ít đồ, va chạm vào nhau có chút đau, vội vàng cầm theo thuốc, liên tục lui về phía sau, chỉ ngây ngốc đứng ở trong mưa, nói: “Tôi…… Tôi… Tôi có việc……Tôi.. Tôi không đi! Cô nhất định phải dặn anh ta uống hết canh!!”Cô nói xong, liền liên tiếp lui về phía sau!!

“Này!!” Tiêu Đồng nhất thời giật mình, che dù đứng ở trong mưa, trợn tròn mắt.

Phòng bệnh!! Tô Lạc Hoành, cùng Lâm Sở Nhai, còn có Trần Mạn Hồng cùng đến thăm mấy người nhân viên trong công ty, đều bị thương vì chuyện máy bay bị rơi, Trang Hạo Nhiên nhịn đau làm chút gì đó cho mọi người ăn, biết khẩu vị của Lãnh Mặc Hàn nhạt, càng tự mình xuống bếp, lúc này Tiêu Đồng cầm theo cây dù ướt mưa nước chảy róc rách, đi vào phòng bệnh, nhìn Tô Lạc Hoành vẫn còn quấn lấy hai cô y tá, cô liền không nhịn được nói: “Vẫn chưa nói hết sao?”

Lãnh Mặc Hàn liền ngẩng đầu lên, mang theo một chút vui mừng cùng kích động, lại thấy Tiêu Đồng một mình trở lại, mi tâm của anh xiết chặt, nghi ngờ nhìn cô……

Tiêu Đồng cũng có chút xin lỗi, cầm cây dù, nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn cười gượng mấy cái, mới nói: “Cô ấy nói….cô ấy..cô ấy có chút bận…… Có thể không có thời gian tới……”

Hai mắt của Lãnh Mặc Hàn chợt lóe, trong nháy mắt nhìn về chỗ hẻo lánh phía trước, ngực bị người nặng nề va chạm…


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]