Huyền Thiên Hồn Tôn - "Chương 825: Dao Nguyệt Vũ Đế (2)"

Chương trước Chương tiếp
- Thế gian này, trên đạo nhạc khúc, nếu bàn về đứng đầu, chỉ có Dao Nguyệt Vũ Đế nàng.

Diệp Tiêu Diêu than nhẹ nói, đầy vẻ tán thưởng.

Dao Nguyệt Vũ Đế... Doanh Đài Nguyệt, cung chủ của Nguyệt Thần Cung.

Một trong những Vũ Đế cao cấp nhất ở đại lục.

Là đối tượng theo đuổi của vô số Vũ Đế cường đại của đại lục.

Nàng diện mạo tuyệt mỹ, khuynh quốc khuynh thành, thực lực kinh người. Huyền nguyên thông thiên. Nàng sáng lập ra Nguyệt Thần Cung, trở thành một trong những thế lực đỉnh phong nhất của đại lục.

Dẫn tới vô số thanh niên tài tuấn, cường giả Vũ Đế của Huyền Vực, ái mộ nàng.

Đã từng có bao nhiêu người, mang theo hậu lễ đi tới Nguyệt Thần Cung cầu hôn. Trong bọn họ có thiếu chủ tông môn đứng đầu đại lục, có Vũ Đế anh tuấn ngao du đại lục, cũng có con trai thành chủ Thánh Thành của Huyền Vực.

Nhưng bọn họ ngay cả cửa cung Nguyệt Thần Cung cũng không có thể đi vào, liền bị cự tuyệt.

Dao Nguyệt Vũ Đế bắn tiếng, nàng đã có người trong lòng.

Lời này lập tức dẫn tới Huyền Vực chấn động. Vô số thiếu chủ Vũ Đế đều đang tìm hiểu xem người này đến tột cùng là ai.

Sau đó, cuối cùng có người đoán ra, người Dao Nguyệt Vũ Đế ái mộ chính là Tiêu Diêu Hồn Hoàng Diệp Tiêu Diêu.

Chỉ có đối mặt với Tiêu Diêu Hồn Hoàng, Dao Nguyệt Vũ Đế mới có thể lộ ra vẻ tươi cười. Cũng chỉ có đối mặt Diệp Tiêu Diêu, nàng mới có thể khẽ đàn một khúc.

Mỗi khi Tiêu Diêu Hồn Hoàng xuất hiện, Dao Nguyệt Vũ Đế đều sẽ làm bạn với hắn.

Tất cả mọi người đều hâm mộ bọn họ, thần tiên quyến lữ.

Nhưng chỉ có Dao Nguyệt Vũ Đế biết, một lần kia Tiêu Diêu Hồn Hoàng đã… từ chối nàng.

- Ta, Diệp Tiêu Diêu, một lòng hướng tới võ đạo chung cực. Không vào Thánh Cảnh, không lén nhìn thiên giới, không nói chuyện tư tình nhi nữ.

Năm đó, hắn là nói như vậy.

Tim hắn bị võ đạo mênh mông chiếm lấy, không thể nào chứa được nhiều hơn.

Nhưng Dao Nguyệt Vũ Đế cũng không vì thế mà buông tha. Hồng tụ thêm hương. Nàng thường làm bạn bên cạnh Diệp Tiêu Diêu, long hành phượng tùy, uyên ương làm bạn.

Nàng nói.

- Đã như vậy, ta liền cùng ngươi bước vào võ đạo chung cực. Con đường này, không có người bên cạnh, sẽ tịch mịch vô biên. Có ta làm bạn, có lẽ có thể khiến cho ngươi không cảm thấy cô đơn.

Nàng nói như vậy, cũng làm như thế. Nàng một mực yên lặng, làm bạn với Diệp Tiêu Diêu.

Đó là thời điểm tâm của Diệp Tiêu Diêu cũng bị lặng lẽ mở ra một khe nhỏ.

Tao nhã như ngọc, có nữ nhân làm bạn, nhân sinh còn cầu gì nữa?

Chỉ là, lời thề đã hạ. Lấy tính cách của Diệp Tiêu Diêu, tất nhiên tuyệt đối sẽ không đổi ý.

Mà hai người vẫn như thần tiên quyến lữ này, lang thang thiên nhai, mỗi ngày làm bạn.

- Tiêu Diêu, người này đã quỳ ở chỗ này bảy ngày bảy đêm rồi. Xem ra, ngươi không thu hắn làm đồ đệ, hắn liền muốn quỳ đến Địa Lão Thiên Hoang.

Tiếng oanh thánh thót, khẽ truyền đến.

Ánh mắt Dao Cầm Vũ Đế, xuyên qua thời không, nhìn về phía thiếu niên trên bậc thang.

Có người nói người thiếu niên này đến từ nơi đại lục hẻo lánh, tên là Hoàng Phủ Tú Minh, trải qua nghìn khó vạn hiểm, chỉ vì bái Diệp Tiêu Diêu làm sư phụ.

Ánh mắt Diệp Tiêu Diêu lạnh lùng, mắt tập trung ở trên người thiếu niên này, thản nhiên nói:

- Ta đã sớm nói, Diệp Tiêu Diêu ta kiếp này không thu đồ đệ. Người này cho dù là quỳ đến chết, cũng không làm được chuyện gì.

- Huống gì, Vũ Tôn lục giai hai mươi lăm tuổi, ngay cả Võ Vương cũng chưa từng đạt được. Hắn có tư cách gì, làm đệ tử của Diệp Tiêu Diêu ta?

Âm thanh của Diệp Tiêu Diêu cũng không lớn, nhưng đủ để truyền vào rõ ràng trong tai Hoàng Phủ Tú Minh.

Hoàng Phủ Tú Minh vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe được lời Diệp Tiêu Diêu nói, thần sắc kiên định.

Nhìn thấy được Hoàng Phủ Tú Minh như vậy, Doanh Đài Nguyệt lại giống như thấy được chính mình.

...

Lấy tu vi Vũ Đế của nàng, tất nhiên có thể cảm giác được, còn quỳ xuống như vậy, chưa đầy nửa khắc, Hoàng Phủ Tú Minh sẽ bởi vì tâm mạch đông cứng lại mà chết.

Nàng ôn nhu nói:

- Người này nếu lại quỳ nữa, chỉ sợ cũng sẽ không chịu nổi. Không bằng cho hắn một lần cơ hội.

- Cơ hội?

Diệp Huyền liếc nhìn thiếu niên trên bậc thang, trầm tư một lát, thản nhiên nói:

- Được, nếu Doanh Đài nàng đã lên tiếng, vậy ta liền cho hắn một lần cơ hội. Người trẻ tuổi, ngươi nếu như có thể bình yên xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh bên ngoài Thánh Thành của Huyền Vực không chết, ta liền cho ngươi một lần cơ hội chỉ điểm.

- Cấm Tuyệt Lĩnh!

Sắc mặt Dao Nguyệt Vũ Đế, biến đổi rất nhỏ.

Cấm Tuyệt Lĩnh, một trong những cấm địa của Huyền Vực, là tuyệt địa mà vô số cường giả Vũ Đế cũng không dám tùy tiện xông vào. Có thể nói, là mười phần phải chết.

- Hắn đi Cấm Tuyệt Lĩnh, không phải là chịu chết sao?

- Không sai. Chính là chịu chết. Nhưng hắn muốn được ta chỉ điểm, nhất định phải làm như vậy. Hoặc là trở lại, hoặc là xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh. Thiên phú của hắn không tốt. Nếu ngay cả chết cũng sợ, lại làm thế nào có tư cách được ta chỉ điểm?

- Cơ hội, đã cho hắn. Lựa chọn như thế nào, vậy phải xem chính hắn.

Diệp Tiêu Diêu lạnh lùng mở miệng.

Quỳ bảy ngày bảy đêm, người thiếu niên giống như tượng băng vậy không nhúc nhích chút nào. Giờ phút này, cuối cùng hắn cũng động.

- Tú Minh hiểu rõ. Diệp đại sư, ta nhất định sẽ xông qua Cấm Tuyệt Lĩnh, bái đại sư làm thầy.

Thiếu niên nặng nề dập đầu một cái, ánh mắt lóe sáng, sau đó chật vật đứng lên, một bước một tập tễnh, chậm rãi rời đi.

Ba ngày sau, bên ngoài cấm địa Cấm Tuyệt Lĩnh của Huyền Vực, xuất hiện một người thiếu niên. Hắn hoàn toàn không quay đầu lại, đi vào tuyệt địa tử vong.

Đó chính là Hoàng Phủ Tú Minh.

Một ít võ giả tu luyện ở gần đây nhìn thấy, đều giễu cợt lắc đầu, nói hắn đi chịu chết.

Mười ngày sau.

Một người thiếu niên toàn thân máu tươi đầm đìa, thương tích đầy mình, đi ra khỏi Cấm Tuyệt Lĩnh, chấn động toàn bộ Thánh Thành.

Bên ngoài Tiêu Diêu Cung.

- Sư phụ, Tú Minh đã hoàn thành nhiệm vụ.

Người thiếu niên toàn thân đầy máu tươi, quỳ gối trên bậc thang lạnh như băng, ánh mắt sáng như sao.

Diệp Tiêu Diêu thoáng lộ ra sự xúc động.

Hắn không nghĩ tới người thiếu niên này lại thật sự sẽ đi tới Cấm Tuyệt Lĩnh, còn có thể sống sót trở về.

- Mà thôi.

Hắn vung tay lên. Một miếng ngọc giản, rơi vào trong tay thiếu niên.

- Bên trong này có một ít cảm ngộ và bút ký của ta. Ngươi cầm lấy. Thiên phú của ngươi không tốt. Nhưng có ngọc giản này, chỉ cần chăm chỉ khắc khổ, sau này bước vào Hoàng Vũ cảnh bát giai, không phải là không đạt được.

© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]