Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) - "Chương 1247: Có mục đích khác"

Chương trước Chương tiếp
Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Thời gian cấp bách, tranh thủ đột phá phòng ngự này, thành bại ngay lúc này." Bỗng nhiên, một tiếng quát lớn từ trên cao vang lên.

Theo thanh âm rơi xuống, trên bầu trời ba động cùng một chỗ, thân ảnh Thiên Tinh Tôn Giả trống rỗng nổi lên, trên mặt mất đi vẻ lười biếng thường ngày, nhìn thập phần ngưng trọng.

Tay lão nắm một cây trường mâu màu bạc, mặt ngoài khảm nạm mấy trăm khối tinh thạch xích hồng, chỉ về phía không trung xa xa một cái, những tinh thạch kia đồng thời đại phóng hồng quang.

Nhưng vùng biển mây kia lập tức bốc lên kịch liệt, sáng lên một màu xích hồng.

Ngay sau đó, phảng phất dông tố kéo đến ngày hè, chỗ sâu trong biển mây vang lên trận trận thanh âm "Ầm ầm" trầm đục.

Từng khối hoả diễm thiên thạch to bằng cái thớt từ thiên khung rơi xuống, như hỏa vũ lưu tinh xuyên thấu biển mây, điên cuồng đập xuống màn sáng màu vàng kia, nổ tung ra vô số tinh hoả xích hồng, chấn động làm hư không nổ đùng không ngừng.

Nhưng mà, màn sáng màu vàng nhìn như tràn ngập nguy hiểm kia, mặc dù chấn động không thôi, mặt ngoài lại không ngừng nhộn nhạo lên gợn sóng màu vàng, triệt tiêu hỏa vũ lưu t*ng trùng kích tới, cuối cùng vẫn không bị đánh tan.

"Vô sỉ phản tặc..." Một tên trưởng lão Cửu Nguyên quan chửi ầm lên.

Trưởng lão đệ tử còn lại cũng lòng đầy căm phẫn, từng người trợn mắt nhìn Thiên Tinh Tôn Giả.

Thiên Tinh Tôn Giả căn bản không nhìn tới bọn họ, lần nữa huy động trường mâu, công kích về phía màn sáng kết giới.

...

Khác với phía ngoài thanh âm hô giết không ngừng chính là, trong Cửu Nguyên cung lại dị thường yên tĩnh, chỉ có đình đài lầu các và giả sơn thạch thụ thỉnh thoảng theo tiếng nổ đùng chấn động mấy lần.

Lúc này, một chỗ hoa viên bố trí tinh xảo trong Cửu Nguyên Cung, trên mặt đất bỗng nhiên hiện ra một phù trận màu bạc rộng ba trượng, bên trong loé lên một mảnh ngân quang trùng thiên, ở trong có năm bóng người nổi lên.

Trong đó, trên mặt ba người đều đeo một tấm mặt nạ màu đen Luân Hồi điện, một là Giao Long, một Viên Hầu, một Huyền Thỏ.

"Ha ha, ngươi dự đoán ngược lại không sai chút nào, chỗ sâu nhất đầm rồng hang hổ này lại an tĩnh nhất." Tên đầu đội mặt nạ viên hầu kia, là một nam tử thân hình cao lớn như thiết tháp, mở miệng nói ra.

"Cửu Nguyên cung vốn là chỗ cơ yếu của Cửu Nguyên quan, xưa nay không có nhiều người có thể xuất nhập, chỉ là xuất hiện ở đây, đều không phải là nhân vật bình thường. Tiếp theo chúng ta càng phải chú ý, tận lực tiềm hành đi, không cần chém giết cùng người." Nữ tử thướt tha đầu đội mặt nạ Giao Long kia nghe vậy, nhẹ gật đầu, nói ra.

Nói xong, nàng có chút không yên lòng nhìn thoáng qua đồng bạn mang mặt nạ Huyền Thỏ bên cạnh.

Người kia thân hình không quá cao, thể trạng bình thường, một đầu tóc tung bay sau mặt nạ, cũng không thấy rõ thần sắc, chỉ là mơ hồ có thể nghe được, gã đang không ngừng lẩm bẩm gì đó.

"Trong Cửu Nguyên cung này, thần thức dò xét cơ bản vô dụng, như vậy tiếp theo phải nhờ Lục đạo hữu dẫn đường rồi." Vũ Dương nhìn về phía một người sau lưng nói.

Người đó có dáng người trung đẳng, dung mạo phổ thông, nhìn thường thường không có gì lạ, lại chính là Lục Xuyên Phong trước đó ra tay giết Phượng Thiên tiên sứ.

"Ai, Cửu Nguyên cung này ta cũng chưa từng đi qua, chỉ có thể tìm đại khái phương vị, muốn nhiều hơn... Còn phải dựa vào vị Cung đạo hữu này." Lục Xuyên Phong tựa hồ có chút bất đắc dĩ, thở dài nói.

"Chư vị yên tâm, chỉ cần vật kia xuất hiện trong phạm vi cảm ứng của ta, ta nhất định có thể tìm tới vị trí chính xác." Một thanh âm nữ tử dịu dàng nhu hòa vang lên bên cạnh gã.

Lông mày Giao Tam dưới mặt nạ hơi nhíu lên ba phần, nhìn lại nữ tử kia.

Chỉ thấy nàng mang một bộ váy dài màu đen, tư thái thướt tha, trên đầu mang một cái mũ rộng vành màu đen, che phủ cả khuôn mặt và gò má, mơ hồ lộ ra một cái cổ, trắng nõn như dương chi mỹ ngọc.

Đối với thân phận nữ tử, Giao Tam cũng không rõ, chỉ nhớ là, ban đầu lúc ở vùng không gian kỳ dị kia gặp mặt Luân Hồi điện chủ, dưới cây cầu đá vòm kia, đã gặp qua nữ tử này.

"Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta tranh thủ thời gian hành động đi." Vũ Dương nói.

Lục Xuyên Phong gật đầu nhẹ, đi đầu dẫn đường, những người khác cũng lập tức đi theo.

Sau khi mấy người kia rời đi không bao lâu, sau một lùm linh hoa dị thảo cách đó không xa, có một đạo quang mang kỳ lạ sáng lên, ngay sau đó lại có hai đạo nhân ảnh hiện ra.

Chỉ thấy một người trong đó là một vị thanh niên nam tử dáng người thon dài, tóc như mây đen, tóc dài dựng đứng lên, trên trán có một nhúm tóc màu trắng rũ xuống, nhìn dáng vẻ bất phàm, chính là sơn chủ Bách Tạo sơn Hoắc Uyên.

Mà đồng hành cùng y, là một nữ tử mỹ mạo thân mang váy dài hỏa hồng, da như mỡ đông, giữa lông mày có một cỗ phong lưu hàm sú thú vị, khiến cho người nhịn không được sinh ra vô hạn mơ tưởng.

Nàng này không phải ai khác, chính là Xích Mộng.

"Những dư nghiệt Luân Hồi điện này rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ lại điên rồi, vậy mà tính đánh hạ Cửu Nguyên quan?" Xích Mộng cẩn thận nhìn quanh hướng bọn người Giao Tam rời đi, nói.

"Cửu Nguyên quan nếu thật sự không chịu nổi một kích như thế, làm sao ngàn vạn năm qua một mực vững vàng vượt trên đầu Bách Tạo sơn chúng ta? Mục đích bọn hắn tới nơi này, chỉ sợ cũng giống chúng ta." Hoắc Uyên nghe vậy, cười nhạo nói.

"Cũng là vì món đồ kia?" Thần sắc Xích Mộng khẽ biến, kinh nghi nói.

"Bọn hắn dám mạo hiểm lớn như vậy tới đây, ngoại trừ món đồ kia, ta nghĩ không còn lý do nào khác. Tốt cho một chiêu minh tu sạn đạo, ám độ trần thương." Hoắc Uyên khẽ vuốt cằm, trầm ngâm nói.

"Hoắc sơn chủ, món đồ kia nghe nói không phải Bách Tạo sơn các ngươi luyện chế à, ngươi thật không biết tác dụng gì sao?" Xích Mộng do dự một chút, vẫn không nhịn được hỏi.

"Món đồ kia là sơn chủ Bách Tạo sơn đời trước chúng ta luyện chế, nghe nói mấy chục vạn năm trước, vị Cửu Nguyên quan lão tổ cơ hồ từ trước tới giờ không lộ diện kia, bỏ ra đại giới tự mình ủy thác ngài luyện chế. Chẳng qua lúc đó tốn hao vài vạn năm luyện chế thành, lại chỉ là một kiện tử vật dùng để chứa gì đó, căn bản không thể nào biết được công dụng thực của nó." Hoắc Uyên thở dài nói.

"Có thể làm cho vị lão tổ kia tự mình ra mặt, sơn chủ đời trước lại tự mình luyện chế, có thể thấy vật này quả nhiên không phải bình thường. Nếu là một kiện tử vật mấy chục vạn năm trước luyện thành... Hoắc sơn chủ vì sao hiện tại đột nhiên ngõ lời với Thiên Đình, muốn điều tra vật này?" Xích Mộng nghe vậy, lại càng tỏ vẻ không hiểu truy vấn.

Lần này nghi thức truyền lệnh sở dĩ phức tạp như vậy, còn tổ chức tỷ thí tranh đoạt lệnh bài, có thể vì lý do để lưu lại một hồi tại Cửu Nguyên quan, như vậy có thể điều tra dò xét gì đó.

"Lúc trước sơn chủ đời trước luyện chế vật này, trong lòng còn có việc lo nghĩ, cũng biết rõ công dụng vật này, chỉ tiếc cuối cùng chẳng những không có được đáp án, ngược lại kích phát ra tâm ma..." Hoắc Uyên nói đến đây, bỗng nhiên ngừng lại, trong mắt lóe lên vẻ oán hận, không tiếp tục nói nữa.

Sơn chủ Bách Tạo sơn đời trước, đúng là ân sư y thụ nghiệp, năm đó bị tâm ma ảnh hưởng, lúc trảm thi cuối cùng sắp thành lại bại, nếu không Bách Tạo sơn bây giờ, cũng đã sớm có một vị Đạo Tổ tọa trấn, địa vị tại Tiên giới tự nhiên cũng khác bây giờ rất lớn.

"Năm đó sơn chủ đã từng nói, trên món đồ này, Cửu Nguyên quan toan tính quá lớn, để cho ta nhất định phải nhìn kỹ, một khi Cửu Nguyên quan tiến một bước luyện chế vật này, lúc trở thành Tiên khí, nhất định phải nghĩ biện pháp dò xét rõ ràng." Hoắc Uyên dừng một chút, nói tiếp.

"Luyện chế tiến thêm một bước? Đây là ý gì?" Xích Mộng khó hiểu nói.

"Món đồ kia lúc Bách Tạo sơn luyện chế, chỉ tính là hoàn thành một nửa, xem như tạo ra được một kiện vật chứa, tràn đầy khả năng vô hạn. Sau khi luyện chế, Cửu Nguyên quan một mực bí mật tiến hành, theo suy tính, thành công đại khái ngay mấy ngày trước." Hoắc Uyên nói ra.

"Nói như vậy, Cửu Nguyên quan chẳng phải là đã luyện chế vật này lâu đến vài chục vạn năm?" Xích Mộng kinh ngạc hỏi.

"Vật này sắp luyện thành, trên thực tế dẫn phát ra một ít thiên địa dị tượng, mặc dù rất nhanh bị Cửu Nguyên quan che giấu đi, nhưng Thiên Đình bên kia cũng đã phát giác, cho nên khi ta đưa ra yêu cầu này, lập tức được đáp ứng. Vốn Phượng Thiên tiên sứ cùng ta dò xét việc này, không ngờ lại bị Luân Hồi điện quấy rối. Bất quá vũng nước này bị bọn hắn quấy đục lên, cũng không hoàn toàn là chuyện xấu." Hoắc Uyên tiếp tục nói.

"Hoắc sơn chủ, chúng ta còn không đuổi theo sao?" Xích Mộng nghe vậy, gật đầu nhẹ, nhìn về phía bọn Giao Tam rời đi, hỏi.

"Cứ thong thả. Nơi đây mặc dù thần thức dò xét không cách nào thi triển, nhưng tên nữ tử áo đen mang mũ rộng vành trong những người kia, ba động khí tức trên thân thập phần cổ quái, một khi tới quá gần, sợ rằng sẽ bị phát hiện." Hoắc Uyên lắc đầu nói.

Lại đợi thêm mười mấy hơi thở, Hoắc Uyên mới mở miệng nói một tiếng "Đi", mang theo Xích Mộng đuổi theo.

...

Trong một chỗ hoa viên khác của Cửu Nguyên cung, dưới một đống loạn thạch do tòa giả sơn xây thành, bỗng nhiên vang lên một tiếng trầm.

Một khối núi đá và cả đất trống cùng bị nhấc lên, mấy đạo nhân ảnh từ dưới đất nhảy ra, rơi vào phía sau giả sơn.

Trong đó người cầm đầu có thân hình cao lớn, dung mạo phổ thông, một đôi mắt tối tăm thâm thúy, tựa như giếng cổ không gợn sóng, không phải ai khác, chính là Hàn Lập.

Bên cạnh hắn, còn có một thiếu niên áo trắng, cùng hai nữ tử, theo thứ tự là Tiểu Bạch, Lam Nhan và Kim Đồng.

Đề Hồn bởi vì chuyện Ác Thi lúc trước, tiêu hao không nhỏ, đã trở về trong không gian Hoa Chi tĩnh dưỡng.

"A nha, đây là nơi nào, nhìn khí tức bốn phía... Làm sao cảm giác vẫn còn trong phạm vi Cửu Nguyên cung?" Tiểu Bạch nhăn mũi ngửi ngửi, mang bộ mặt sầu thảm nói.

"Thông đạo dưới lòng đất bị hủy rối tinh rối mù, đã không thể nào theo đường cũ trở về, chỉ có thể tìm đường ra khác. Lam đạo hữu, ngươi có biết làm sao rời đi không?" Hàn Lập hỏi.

"Cửu Nguyên cung chính là trọng tâm Cửu Nguyên quan chúng ta, ta không có tư cách tiến vào. Về tình huống nơi này, ta và các ngươi không khác nhau lắm, cũng hoàn toàn không biết." Lam Nhan thở dài nói.

Bây giờ nàng càng lún càng sâu, chuyện đã làm, theo quy định tông môn, đúng là cực hình.

Hàn Lập nghe vậy, lông mày cũng nhíu lên, nhìn bốn phía, ý đồ tìm phương hướng rời khỏi nơi này.

"Từng ngươi các ngươi sao đều bày ra khuôn mặt mướp đắng vậy? Có bản tiên nữ ở đây, còn lo lắng tìm không thấy đường sao?" Kim Đồng bỗng nhiên mở miệng, bộ dạng tràn đầy tự tin, nói.

© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]