Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2) - "Chương 875: Thuật bế khiếu"

Chương trước Chương tiếp
Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông

"Mặt Sẹo bị chết quá mức trùng hợp... Bất quá, như vậy cũng có thể thấy được, ngày đó thả Thực Tâm trùng vào phòng ta đích xác là người này không thể nghi ngờ, bất quá hắn chỉ là một đầy tớ bị người sau lưng sai khiến thôi." Hàn Lập trầm ngâm nói.

"Bất kể là ai sai khiến hắn, có thể lấy được Thực Tâm trùng, năng lực người này tuyệt đối không thể khinh thường. Xem ra Lệ đạo hữu ngươi trêu chọc phải đại phiền toái gì rồi..." Độc Long chau mày, mở miệng nói ra.

"Độc Long đạo hữu nếu lo sợ bị Lệ mỗ liên luỵ phiền toái, giao dịch lúc trước vẫn có thể xoá bỏ đấy." Hàn Lập cười cười, nói ra.

Độc Long nghe điều này, cũng chẳng phải là gã chưa nghĩ tới.

Chỉ là tại Thanh Dương thành này, kết thù kết oán với hắn cũng cũng chỉ có Thần Dương cùng Mặt Sẹo. Nếu Thần Dương muốn giết chết Hàn Lập, lúc trước căn bản không cần đưa hắn vào Huyền Đấu Trường này, mà Mặt Sẹo hiện tại chết không có đối chứng, việc này cũng không có biện pháp tiếp tục dò xét ra được.

"Hặc hặc! Lệ đạo hữu lại nói như vậy. Phiền toái tự nhiên cũng sợ đấy, chỉ là đã giao dịch với đạo hữu thì không thể bãi bỏ. Đi thôi, vừa vặn đáp ứng đưa cho ngươi thú hạch, thực hiện một phần giao dịch, tránh việc ngươi lại đổi ý." Độc Long dừng lại trước cửa phòng mình, cười hặc hặc, nói ra.

"Như thế cũng tốt, ta cũng có thể truyền thụ công pháp tu luyện phương pháp thông suốt cho ngươi, sau đó lại lấy lực lượng thần thức giúp ngươi giải quyết tai hoạ ngầm kia. Chỉ là cần trị liệu bao nhiêu lần, ta tạm thời không cách nào xác định được, bất quá chỉ cần ngươi thực hiện hết thảy hứa hẹn, ta nhất định giải quyết nỗi lo về sau cho ngươi." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói như thế.

"Một lời đã định, mời!" Độc Long gật gật đầu, mở cửa phòng của mình, nói ra.

Ước chừng sau nửa canh giờ, Hàn Lập trở về phòng của mình, trong tay cầm mười miếng thú hạch Tháp La Thú mà Độc Long đưa hắn, cầm lên một viên đưa vào trong miệng, nuốt xuống, sau đó bắt đầu nhắm mắt tu luyện Vũ Hóa Phi Thăng Công.

...

Thời gian nhoáng một cái lại qua hơn sáu năm.

Hàn Lập tham gia liên tiếp rất nhiều tràng Huyền đấu, chém giết trên bờ vực sinh tử nên thực lực cũng từng bước tăng lên.

Huyền điểm giành được trong trận đấu, đại đa số đều bị Hàn Lập đổi thành thú hạch, lại thêm Độc Long quãng giao giúp hắn, số lượng có được không ít, nhưng đều bị hắn tiêu hết trong tu luyện không còn một quả.

Bất quá theo thời gian tu luyện không ngừng, Hàn Lập cũng phát hiện tốc độ mở ra Huyền khiếu dần dần giảm chậm lại.

Trong lòng của hắn biết rõ, đây là vì càng tu luyện về sau, Huyền khiếu mở ra cần tích luỹ càng nhiều lực lượng tinh thần, mà một quả thú hạch Tháp La Thú ẩn chứa lực lượng tinh thần có hạn, chỉ có phục dụng càng nhiều thú hạch mới có đủ lực lượng trùng kích Huyền khiếu.

Bất quá dù như thế, hôm nay Hàn Lập cũng đã mở ra bốn mươi chín chỗ huyền khiếu, so với bất kỳ người nào, sự tình cổ quái này cũng làm cho người nghe phải kinh sợ.

Về việc này, trong lòng của hắn cũng rất lo lắng.

Dù sao tốc độ tăng trưởng huyền khiếu của hắn thực sự nhanh không thể tưởng tượng, một khi bị người chú ý, ép hỏi hắn phương pháp tu luyện thần tốc này, vậy nhất định là một hồi tại hoạ khó tránh khỏi rồi.

Thật vừa đúng lúc chính là, một ngày hai năm trước, hắn tham gia xong một hồi huyền đấu, sau đó mệt mỏi trở về gian phòng của mình, liền phát hiện Thiên Tinh Bối đặt trong phòng đã bị phá huỷ.

Song khi hắn vào phòng kiểm tra, lại phát hiện đồ vật bày biện trong phòng hầu như không thay đổi, chẳng những không mất vật gì, ngược lại phát hiện một góc trong phòng có một khối xương đùi lân thú không biết tên.

Phía trên xương đùi kia, bị người lấy lợi khí khắc lên văn tự lớn chừng ngón cái, bất quá rải rác rất nhiều chữ. Hàn Lập sau khi xem mừng rỡ không thôi.

Bởi vì những văn tự ghi chép kia không phải là vật gì, mà đúng là một quyển bí thuật dạy cách phong bế lực lượng tinh thần của huyền khiếu.

Bí thuật này cũng không có khắc tên, vết tích khắc trên đó còn rất mới, chỉ là chữ viết rất cẩu thả, thoạt nhìn tựa hồ lúc khắc người khắc có chút sốt ruột.

Cuối đoạn văn tự trên xương đùi có kèm theo bốn chữ: Xem xong huỷ liền.

Sau khi Hàn Lập xem xong, không do dự vò nát xương đùi kia, vê thành bột mịn.

Văn tự trên xương đùi mặc dù không có ghi tên người đưa tặng, nhưng lại biết trong đầu hắn đang cần thứ gì, có thể gấp gáp làm cho hắn, tại thời khắc mấu chốt đưa tới vật này, cũng chỉ có thể là Giải Đạo Nhân mà thôi.

Về phần Giải Đạo Nhân tại sao lại phát hiện hắn có nhu cầu này, và Giải Đạo Nhân làm thế nào đem vật ấy tới, tạm thời hắn không có đáp án, chỉ có thể đợi ngày sau gặp Giải Đạo Nhân hỏi thăm thôi.

Sau đó, Hàn Lập thử tu luyện bí thuật một phen, rất nhanh liền nắm giữ cách phong kín khiếu huyệt, từ đó về sau mấy chỗ huyền khiếu đều bị hắn phong kín lại, chỉ cho hiển lộ ra bốn mươi ba khiếu huyệt.

Thẳng đến ngày này hai năm sau, tất cả mọi người còn tưởng rằng số lượng huyền khiếu của hắn chỉ có bốn mươi ba chỗ mà thôi.

...

Giờ phút này, trong một tòa Huyền Đấu Trường khu thứ chín đang tiến hành một cuộc chiến giữa một gã Nhân tộc cùng một Huyền giai Lân thú, người xem trên đài bàn luận sôi nổi, thanh âm rung trời.

"Huyễn ảnh, huyễn ảnh, huyễn ảnh..."

Từng tiếng la hét nhứ sóng lớn, một lớp tiếp theo một lớp, quanh quẩn trong Huyền Đấu Trường không thôi.

Ở giữa Huyền Đấu Trường, một đầu Ô Lân Tượng hình thể cực lớn toàn thân trải rộng vết máu, bốn chân chạy như điên đánh tới một nam tử thanh niên tay cầm một cốt thương màu trắng.

Thân hình người đó khá cao, dung mạo bình thường, một đôi mắt thâm sâu vô cùng, không phải Hàn Lập thì là người nào?

Cốt Thương trong tay Hàn Lập có hình dạng đặc thù, đầu thương cùng thân thương hầu như dài bằng nhau, mặt ngoài sáng óng ánh, giống như có tinh thần bao phủ ở trên, thoạt nhìn tựa hồ là cốt gai nhọn của lân thú nào đó.

Đầu Ô Lân Tượng kia nhìn như khí thế hung hăng, kì thực bộ pháp dưới chân đã bắt đầu lộn xộn, thời điểm xông mạnh đến, một đôi ngà dài bạch cốt như hai đạo trường mâu hiện ra hàn quang, đâm thẳng về hướng Hàn Lập.

Một tay Hàn Lập cầm thương, trên thân tuy rằng cũng có vết máu, nhưng thoạt nhìn thần sắc lại có chút nhẹ nhõm.

Mắt thấy Ô Lân Tượng xông đến trước người, đầu gối hắn hơi chùng xuống, Huyền khiếu trên hai chân bỗng nhiên sáng lên, toàn bộ cơ thể bỗng nhiên nhảy cao lên, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Chỉ thấy thân ảnh hắn mơ hồ một cái, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Ô Lân Tượng.

Ô Lân Tượng kia tựa hồ cũng bị cử động của Hàn Lập làm cho hoảng sợ, không có tùy tiện va chạm, mà mạnh mẽ hất mũi lên, quét ngang qua phía Hàn Lập.

Tốc độ nó cực nhanh làm cho người hoa mắt, phần lớn người xem trên khán đài chỉ có thể nhìn thấy giữa không trung kéo lê một chuỗi tàn ảnh.

Nếu chỉ tốc độ nhanh thì không nói, nhưng trên mũi con thú này sinh ra đầy lân giáp màu xanh đen, trình độ cứng cỏi vượt qua thân thể, lực lượng quét ngang vẫn còn trên một quyền hết sức của Hàn Lập hôm nay, nếu bị nó đánh trúng, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi.

Nhưng mà, ngay khi cái mũi kia sắp sửa va chạm với Hàn Lập thì trong nháy mắt huyền khiếu trên đùi hắn lại sáng lên, thân hình co rụt lại theo một tư thái quỷ dị, tiếp theo mạnh mẽ đạp ngang vào mũi lân thú, thân hình liền mạnh mẽ bay ra ngoài.

Ngay lúc Hàn Lập bay ra ngoài, hai tay của hắn nắm chặt Cốt Thương màu trắng, đâm vào gò má Ô Lân Tượng.

"Xoẹt..."

Một hồi thanh âm huyết nhục vỡ tan truyền đến.

Tay Hàn Lập cầm bạch cốt trường thương, dựa theo cỗ lực lượng cường đại kia, giống như liêm đao vô cùng sắc bén, một mực kéo dài tới phía sau, trực tiếp mở phần bụng Ô Lân Tượng ra một cái lỗ hổng thật lớn.

Đại lượng máu tươi đỏ thẫm chảy ra hắt vẫy xuống, nhuộm non nửa Huyền Đấu Trường thành màu đỏ.

Thân thể khổng lồ Ô Lân Tượng vọt tới trước hai bước, sau đó không cách nào chèo chống nổi, "Phanh" một tiếng, ngã xuống đất ầm ầm.

Hàn Lập nhân cơ hội đuổi sát theo, nhảy lên thật cao, tay cầm trường thương giơ lên, trên cánh tay cơ bắp nổi lên, bốn mươi ba chỗ huyền khiếu trên toàn thân đều sáng lên, ném trường thương xuống như ném cây lao.

"Vèo "

Một tiếng xé gió sắc bén vang lên ngắn ngủi, rồi im bặt dừng lại.

Cốt Thương màu trắng trực tiếp quán xuyên qua đầu lâu Ô Lân Tượng, đâm thật sâu vào phiến đá trên Huyền Đấu Trường, mà thân hình Hàn Lập cũng theo sát rơi xuống phía dưới, trùng trùng điệp điệp giẫm trên lưng Ô Lân Tượng.

"Huyễn ảnh, huyễn ảnh, huyễn ảnh..."

...

Thắng bại đã phân, sinh tử đã thấy.

Không khí trong Huyền đấu trường cuồng bạo, từng trận thanh âm hoan hô điên cuồng, kéo dài không thôi.

Trên khán đài vuông bên trong vách núi, trong một toà phòng khách quý ẩn khuất, một gã nam tử áo đen khuôn mặt hung ác, dáng người khôi ngô, hai tay chắp sau lưng lẳng lặng quan sát cảnh tượng trong sân.

Một nửa gương mặt gã sinh ra vảy màu đen không chút biểu tình, ngược lại một nửa gương mặt kia giống như bị hỏa diễm thiêu cháy thì hơi nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ tươi cười.

Người này không ai khác chính là Thanh Dương thành chủ Đỗ Thanh Dương.

"Xem ra ngươi tu luyện công pháp cũng chăm chỉ, tốc độ lại tăng lên, thân pháp biến ảo tựa hồ vẫn còn dư lực, quả nhiên thú vị. Bất quá thoạt nhìn, tựa hồ cũng không xê xích bao nhiêu." Ánh mắt Đỗ Thanh Dương rơi vào trên thân Hàn Lập, thì thào nói ra.

Nói xong câu đó, gã liền rời khỏi phòng khách quý này, trực tiếp quay trở về động phủ của mình.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Hổ Bí đang mặc một bộ cốt giáp màu trắng, vội vàng đi xuyên qua hành lang trong thành, đi tới một toà đại điện nghị sự bên ngoài động phủ thành chủ.

Không đợi y mở miệng thông báo, đại môn nặng nề của nghị sự điện liền tự động mở ra, từ bên trong bay ra hai tiếng:

"Vào đi"

Hổ Bí không dám chần chờ, vội vàng đi vào, lại trông thấy hai bên bàn dài trong đại điện đã có bốn người đang ngồi.

Trong đó bên trái là một gã đại hán đầu trọc cùng một lão giả gầy còm, giống như y theo thứ tự là đội trưởng săn bắn đội thứ ba cùng thứ tư, mà phía bên phải là một gã thanh niên mặt chữ điền cùng một nam tử buộc tóc, đều là đội trưởng thủ thành.

Ngồi vị trí chủ toạ đối diện đại môn là Thành chủ Đỗ Thanh Dương.

"Tham kiến thành chủ đại nhân." Hổ Bí lập tức cung kính thi lễ nói.

Trong tay Đỗ Thanh Dương đang vuốt vuốt một tượng đá màu đen hình thù cổ quái, có ba đầu sáu tay. Gã chỉ tùy ý gật đầu nhẹ, ý bảo y tranh thủ thời gian ngồi xuống.

"Hôm nay cho gọi các ngươi tới đây, là muốn nói cho các ngươi biết, Già La Huyết trận đã có thể bắt đầu bố trí." Đỗ Thanh Dương dừng động tác trên tay lại, thoáng ngồi thẳng lên, tuyên bố.

Đám người Hổ Bí nghe vậy, thần sắc cũng nhao nhao biến hóa, hầu như trong mắt tất cả mọi người đều hiện lên một vòng sợ hãi lẫn vui mừng, vội cung kính ôm quyền nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."

"Thời gian tới gần, quy tắc chi tiết cụ thể ta đã ghi rõ, các ngươi phải xem cẩn thận, không được có nửa điểm sơ sót..." Đỗ Thanh Dương chậm rãi mở miệng nói ra.

Tất cả mọi người nghe vậy, trên mặt nhao nhao hiện lên vẻ trịnh trọng.

© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]