Quỷ Hành Thiên Hạ - "Quyển 5 – Chương 1: Quỷ trạng nguyên, phong thư sinh (trạng nguyên ma, thư sinh điên)"

Chương trước Chương tiếp

Cuối xuân, trời bắt đầu nóng, gió rất lớn, cánh hoa bị thổi rơi khắp mặt đất.

Mấy hôm nay trời khô nóng, mọi người trong phủ Khai Phong chẳng còn thời gian đi bắt trộm nữa, bận rộn nhắc nhở cư dân trong thành cẩn thận củi lửa. Binh mã tuần thành của Âu Dương Thiếu Chinh ngày ngày mang theo một bồn nước lớn tuần tra, tìm những nơi khô nóng dễ bắt lửa để tưới nước.

Sáng sớm hôm đó, Tiểu Tứ Tử thức dậy, chuẩn bị đi du xuân với Công Tôn, Triệu Phổ, Tiêu Lương thì thấy cây hồng hạnh trong sân của Triển Chiêu cuối cùng cũng nở hoa rồi.

Chạy qua hành lang vào sân, thì thấy Triển Chiêu ngồi khoanh chân trên bàn đá giữa sân, Đại Hổ Tiểu Hổ nằm trên đùi hắn ngáp. Bản thân Triển Chiêu thì ngửa mặt, nhìn hồng hạnh ngập hoa…

Hoa nở rất đẹp, bạch hạnh phía sau hồng hạnh cũng nở dài, thế là đỏ trắng tương phản, đẹp không tả xiết.

Triển Chiêu hít mùi hoa nhàn nhạt vào, hơi khép mắt. Chợt cảm giác bên cạnh có gì nhúc nhích, cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử đang bò lên, ngồi trước mặt mình, ngửa mặt cùng ngắm hoa.

Công Tôn và Triệu Phổ theo Tiểu Tứ Tử vào sân, liền thấy một lớn một nhỏ cộng thêm hai con mèo nhỏ đang ngồi cùng ngắm hoa, thú vị cực kì.

Triệu Phổ đi vào trong sân, hỏi Triển Chiêu: “Chỉ có mình ngươi? Bạch Ngọc Đường đâu?”

Triển Chiêu chớp chớp mắt, nói: “Đi uống rượu với bằng hữu rồi.”

“Không đem ngươi theo?” Triệu Phổ hơi bất ngờ.

Triển Chiêu cau mũi: “Ưm, hắn hẹn với Lạc Bất Trứ Tiếu Mạt, Hoa Hồ Điệp Tây Môn Dược và Tú Tài Đổng Húc.”

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, cảm thấy tên nào cũng rất lạ.

Triệu Phổ thì đã từng nghe qua, “Đều là bại hoại cả.”

“Chậc chậc.” Triển Chiêu lắc đầu: “Phải nói là hành nghề bại hoại, tính tình kì dị, nhân phẩm không tệ.”

“Bọn họ là người thế nào vậy?” Gần đây Tiêu Lương rất có hứng thú với chuyện giang hồ, nhịn không được hỏi.

“Lạc Bất Trứ Tiếu Mạt là một thần thâu, vì khinh công tốt, nhảy một cái là hai chân không chạm được đất nữa, cho nên có tên như vậy. Lương thượng quân tử cũng có dăm ba loại, Tiếu Mạt này, không trộm người nghèo, không trộm trung lương, không trộm hiền đức, chỉ tìm đến những kẻ giàu có bất nhân, cho nên không khiến người khác chán ghét. Chỉ là thường đi trên mái hiên nhà, nghe được những thứ không nên nghe, cho nên gặp nhiều thị phi, người ta gọi hắn là Lạc Bất Trứ, cũng ám chỉ hắn không để lộ tung tích, nếu không không chừng ngày nào đó sẽ bị diệt khẩu.” [lạc bất trứ là không chạm được đất, đảo lại thành trứ lạc, nghĩa là tin tức, manh mối, chỗ dựa]

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương nghe thấy thú vị, liền hỏi tiếp: “Vậy Hoa Hồ Điệp thì sao? Người đó giống bươm bướm sao?”

“Phải phải, Hoa Hồ Điệp Tây Môn Dược là một lang trung, y thuật cao, có điều chỉ trị bệnh phụ nữ, không phải nữ nhân bị bệnh hắn không chữa, rất có tiền, chuyển sang mở kĩ viện, đại giang nam bắc ít nhất có bốn mươi kĩ viện hắn mở, còn được gọi là bang chủ Diêu Tả Bang. [diêu tả là kĩ nữ]

“Khụ khụ…” Công Tôn đang uống trà, cũng đang nghe nhập tâm, lần đầu tiên nghe tên bang phái này.

“Tú Tài Đổng Húc thì sao?” Tiểu Tứ Tử lại càng hiếu kì: “Tú tài cũng vào giang hồ.”

“Thật ra Đổng Húc không phải thư sinh thật, chỉ là thích ăn mặc như thư sinh, nói chuyện rất văn vẻ.” Triển Chiêu thích chí nói: “Hắn và Tây Môn Dược có chút giống nhau, chỉ là Tây Môn thích nữ nhân nhưng không gần nữ sắc, Đổng Húc lại là một kẻ phong lưu, thông thạo cầm kỳ thi họa, tài dỗ nữ nhân là đệ nhất thiên hạ. Hơn nữa sở thích của hắn còn hơi lạ, không thích con gái nhà lành chỉ thích oán phụ nhà giàu, cho nên thường dính líu tới những nữ nhân không nên dính líu. Chẳng hạn như mấy hôm trước, hắn dụ dỗ tứ thiếp của Công bộ thị lang Dương Hiển đi. Bị Dương Hiểu bắt được, đuổi bắt hắn khắp phủ Khai Phong.”

Triệu Phổ cười cười: “Ta cũng nghe nói chuyện này, quả thật gan không nhỏ… Nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường lại là bằng hữu với ba người này, thật sự rất bất ngờ.

Triển Chiêu gật đầu: “Chỉ có thể nói là nghiệt duyên, Tây Môn Dược là sư đệ đồng môn của Mẫn Tú Tú, hai người kia là hồ bằng cẩu hữu của hắn. Đổng Húc biết có thể tìm được rượu ngon ở đâu, Tây Môn nhạy tin tức từng giúp đỡ Bạch Ngọc Đường, cho nên quen biết. Ba người đó đều là quỷ gây chuyện, lần này có lẽ là ai gặp phiền phức, muốn nhờ Bạch Ngọc Đường giúp, ta bên này không tiện ra gặp.”

Triển Chiêu nói xong, mọi người nhìn hắn chằm chằm, rất lâu sau, Công Tôn hỏi: “Sao ngươi biết rõ như vậy?”

“A…” Triển Chiêu nhìn trời: “Bạch Ngọc Đường nói.”

Công Tôn và Triệu Phổ nhìn nhau một cái, nghĩ thầm Bạch Ngọc Đường cũng ngoan thật, ra ngoài một mình thì phải khai báo rõ ràng chi tiết như vậy.

Triển Chiêu vẫn ngửa đầu nhìn hoa như cũ, tự nói tự nghe: “Chờ nở thêm nhiều một chút, hái xuống ngâm Hạnh Hoa Tửu uống.”

“Vậy Miêu Miêu có muốn cùng đi chơi xuân không?” Tiểu Tứ Tử thấy Bao Phúc xách hai hộp thức ăn to đến rồi, cười híp mắt hỏi Triển Chiêu: “Thời tiết tốt như vậy, chúng ta ra ngoài ngắm hoa!”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ cảm thấy cũng được, liền nhảy xuống đất, phủi phủi mông, cùng ra ngoài với mọi người.

Ra đến cửa, xe ngựa đã dừng sẵn ở đó, nhưng mọi người lại không đi, như còn chờ ai. Triển Chiêu hiếu kì, hỏi: “Còn chờ ai?”

“Tiểu Tiểu Bàn đi gọi Tiểu Màn Thầu rồi!” Tiểu Tứ Tử trả lời.

“Không phải Bao Duyên đang ôn bài sao?” Triển Chiêu hỏi Công Tôn.

“Hắn lo lắng quá rồi.” Công Tôn phẩy tay: “Mấy hôm nay ngày nào cũng ôn bài, thật ra, với tài năng học thức của hắn, thi thế nào cũng sẽ không thấp, cứ ép mình như vậy, tự ép ra bệnh, còn không bằng ra ngoài thư giãn.”

Trong lúc nói chuyện, bên trong có tiếng cãi nhau.

“Ta còn phải ôn bài!”

Bao Duyên đang bị Bàng Dục lôi kéo ra ngoài.

“Ôn cái gì, sách bị ngươi lật rách hết rồi, ngươi không chán sao? Cho các đại tài tử khác một đường sống có được không!” Bàng Dục cau mày mắng hắn.

Bao Duyên bất đắc dĩ, bị kéo lên xe, mọi người khởi hành.

Đi không xa, chỉ đến một nông trang gần đó. Nông trang ấy là sản nghiệp của Bàng thái sư, có mười mấy mẫu ruộng tốt, trồng các loại trái cây rau cải, giữa sườn núi là vườn trà, còn có vài nông trại nuôi gà vịt heo cừu, thực phẩm trong Bàng phủ đều là tự sản xuất.

.

.

Gác chuyện mọi người chơi xuân lại không nói, nói về Bạch Ngọc Đường đang tiếp khách một mình trong Thái Bạch Cư.

Nghe Tú Tài Đổng Húc kể lại mọi chuyện, Bạch Ngọc Đường nhíu mày nhìn hắn: “Ngươi nói là… Người đó bị ma nhập, nên mới tự sát?”

“Đúng vậy! Chắc chắn là bị quỷ nhập rồi!” Đổng Húc gật đầu.

Thì ra, mấy hôm trước bệnh cũ của Đổng Húc tái phát, dụ dỗ một vị phu nhân.

Người này dáng người phúc hậu viên mãn khéo léo uyển chuyển, rất dễ khiến người khác yêu mến, Đổng Húc dan díu với nàng ta một thời gian, mới biết nàng ta là thê tử mới cưới của nhi tử tri phủ Tô Châu Khổng Mậu. Khổng Mậu là một con mọt sách, ngày ngày chỉ nghĩ đến thi đậu trạng nguyên làm rạng rỡ tổ tông gì đó. Đáng tiếc tuy hắn học hành nhiều năm, nhưng tài năng có hạn, thi nhiều lần không đỗ! Thấy tuổi mình càng lúc càng lớn, nhưng vẫn không thi đỗ được công danh khiến hắn cực kì sốt ruột. Hiện tại sắp đến thi Hương, hắn lại bắt đầu đóng cửa đọc sách, thế là lạnh nhạt một vị kiều thê, cho Đổng Húc cơ hội.

Đổng Húc có chút tật xấu, ngoài việc thích nữ nhân đã xuất giá, còn luôn muốn mang lại hạnh phúc cho họ, thấy khi vị phu nhân này nói chuyện có vẻ rất có cảm tình với trượng phu, liền muốn khuyên bảo con mọt sách kia một chút, để hắn hồi tâm chuyển ý, công danh gì chứ, ngày ngày bầu bạn bên mỹ nhân không tốt sao?

Thế là, Đổng Húc cùng thương lượng với Tây Môn Dược cũng rất nhiệt tình trong việc mang lại hạnh phúc cho nữ nhân.

Tây Môn Dược nghĩ ra một cách, bảo hắn giả làm tiên ông, nửa đêm diễn một vở kịch cho mọt sách xem, giả như thần tiên báo mộng, nói với hắn đời này không còn hy vọng vang danh, nhưng nhi tử sinh ra sẽ là một nhân tài, bảo hắn mau sinh hài tử, sau đó tập trung bồi dưỡng.

Đổng Húc cảm thấy ý này rất hay, liền tìm đến Tiếu Mạt giỏi hóa trang giúp hắn.

Nói tóm lại ba người làm rối một trận, đến được nửa đêm, đi tìm Khổng Mậu.

Ba người lên mái nhà quan sát tình huống bên dưới, thấy Khổng Mậu ngồi bên bàn, hành động quái dị. Nói hắn quái dị, không bằng nói hắn quỷ dị! Hai tay hắn nâng một cây bút, miệng lầm rầm, cả người tiều tụy như nhánh cỏ khô, như điên như dại không biết đang làm phép hay làm gì.

Bận rộn một lúc lâu, đột nhiên hắn dừng lại, miệng lẩm bẩm: “Bút tiên bút tiên, khi nào ta mới thành trạng nguyên?”

Khi đó suýt chút nữa ba người cười phụt ra, có thể thấy Khổng phu nhân nói không sai chút nào, thư sinh này muốn làm trạng nguyên đến điên rồi.

Khổng Mậu vừa nói xong, đột nhiên giơ bút lên, nhắm mắt vung vẩy bút vài cái, không ngờ lại viết ra thành chữ, nhìn kĩ, là hai chữ “kiếp sau”!

Là nói kiếp sau hắn mới có thể thành trạng nguyên!

Ba người trên mái nhà rất buồn cười, đang định hạ chút mê hương, nhân lúc hắn mơ mơ màng màng diễn xong vở kịch, thì đột nhiên xảy ra chuyện không ngờ!

Khổng Mậu đột nhiên đứng lên, mở ngăn tủ lấy một con dao nhỏ ra, ba người kia còn kịp hiểu là chuyện gì, phập một cái… đâm vào cổ!

Ba người khi đó ngơ ngẩn cả người, thật sự không hiểu được là chuyện gì? Nhìn thấy thì là tự sát, nhưng dường như không được đúng lắm! Nhưng sau đó gia nhân đến, để tránh bị hiểu lầm, ba người bỏ chạy.

Bạch Ngọc Đường cũng giật mình, bởi vì… Vụ án này mới xảy ra ba ngày trước.

.

.

Khi đó hạnh hoa còn chưa nở, hắn và Triển Chiêu đang ngồi trong sân ngắm nụ hoa, thì nghe Vương Triều Mã Hán đi vào nói, công tử nhà tri phủ Tô Châu vừa chết trong khách điếm, có vẻ như là tự sát.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy đến xem thử, quả thật là tự sát, hơn nữa trên bàn còn có hai chữ “kiếp sau”. Có rất nhiều người nói Khổng Mậu học thi đến phát bệnh, cả ngày u sầu buồn bực, rất có khả năng do nghĩ không thông mới tự sát.

Sau đó Công Tôn nghiệm thi, cũng xác định là tự sát chết, thế là vụ án đã được khép lại vào hôm qua. Cũng chính vì nguyên nhân này, Bao Chửng âm thầm tìm đến Bàng Dục, bảo hắn thỉnh thoảng kéo Bao Duyên ra ngoài thư giãn, không để hắn trốn trong nhà nghĩ ngợi lung tung.

Trước mắt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu không hề nghi ngờ gì về vụ án này, chỉ cảm thấy tuổi hắn còn trẻ như vậy chết quá uổng phí… Nhưng hôm nay nghe nói, lại cảm thấy kì lạ! Vì hỏi bút tiên nên mới viết ra hai chữ “kiếp sau”, nói cách khác, nếu như bút tiên viết “lần này”, hắn không chỉ không chết, mà sẽ rất vui mừng?

“Sau đó thì sao?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi ba người: “Các ngươi tìm ta làm gì?”

“Ngươi nghĩ xem, vừa thành thân phu quân đã chết, không phải ta nên đến an ủi phu nhân một chút sao?” Đổng Húc mặt dày nói.

Bạch Ngọc Đường rất bất lực, an ủi gì chứ? Ngươi trực tiếp thú người ta cho rồi, lắc đầu: “Nói điểm chính.”

“Phu nhân nói với ta, tướng công nàng không phải tự sát, mà là bị hại chết.”

Bạch Ngọc Đường cau mày: “Bị hại chết?”

“Đúng vậy, ta lại không thể nói ta đã nhìn thấy, liền hỏi nàng căn cứ vào đâu.” Đổng Húc vừa nói vừa lấy một chiếc hộp gấm nhỏ dài ra, mở ra đặt trước mặt Bạch Ngọc Đường bảo hắn nhìn, bên trong là một cây bút, hẳn là một cây bút lông sóc dùng để viết chữ Khải.

Bạch Ngọc Đường cầm hộp gấm lên nhìn nhìn, hỏi: “Đây là bút tiên Khổng Mậu cầm trước khi chết?”

“Phải!” Đổng Húc tiếp lời: “Phu nhân nói, cây bút này, là do Khổng Mậu mua từ một thư sinh điên, nghe nói, là di vật của quỷ trạng nguyên nổi tiếng để lại.”

“Quỷ trạng nguyên…” Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, danh hiệu này hắn từng nghe qua. Hai năm trước, một lần thi Đình, có một thư sinh tên Sầm Lỗi đến dự thi, bài làm của hắn cực kì xuất sắc, Bao đại nhân và Triệu Trinh đều khen ngợi không dứt. Cuối cùng Sầm Lỗi đỗ trạng nguyên, nhưng lại không vào điện vàng bái kiến Triệu Trinh.

Khi đó, Triệu Trinh cho là hắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, đặc biệt phái người tìm kiếm. Khi đó Sầm Lỗi ở trọ trong một hộ gia đình ở Khai Phong, những thứ trong thư phòng vẫn được giữ nguyên vẹn, nhưng người lại mất tích, nghe nói từ sau khi thi xong thì không thấy trở về. Sau đó mọi người lại tìm về nhà cũ của hắn, tin tức hỏi được không ngờ lại là: Sầm Lỗi đã chết một năm trước rồi.

Tin này khiến vua dân chấn động, mọi người đều nghĩ đã gặp quỷ, Triệu Trinh cũng hạ lệnh cho phủ Khai Phong điều tra việc này.

Khi đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn cố ý đến quê cũ của Sầm Lỗi một lần, cầm bức họa Sầm Lỗi do Bao đại nhân chính tay vẽ đi hỏi các thôn dân, ai cũng nói người trong tranh là Sầm Lỗi đã chết. Hai người đến phần mộ của Sầm Lỗi, gọi người khai quan nghiệm thi, quỷ dị nhất là, tuy đã chết hơn một năm, sắc mặt thi thể trong quan tài lại hồng hào như sống, không hư không thối.

Công Tôn nghiệm thi xong, nói Sầm Lỗi chết vì bệnh phổi, trong số thuốc hắn uống quanh năm có Tỳ Sương, còn có một số thuốc khiến thi thể không phân hủy. Ngoài ra, người chết vì bệnh phổi, đa số là sắc mặt hồng hào, cho nên mới có chuyện kì quái như vậy.

Chính vì thế, mọi người mới xác định, người này giống hệt người Bao Chửng gặp khi thi Đình.

Nghe những đồng hương nói, hối tiếc duy nhất của Sầm Lỗi trước khi chết là không được dự thi, học tập gian khổ hơn mười năm, ôm nỗi hận không thể phát huy mà xuống cửu tuyền.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã đến căn nhà cũ của hắn, mẫu thân hắn vẫn giữ những di vật của hắn, thư phòng được sắp xếp gần như giống hệt căn phòng của hắn trong gia đình hắn trọ ở Khai Phong, hai người cũng cảm thấy sống lưng lành lạnh.

Sau đó, Sầm Lỗi không hề xuất hiện nữa, đây chính là vị quỷ trạng nguyên nổi danh năm đó.

.

.

Bạch Ngọc Đường cầm cây bút lên nhìn kĩ, quả nhiên, ở đuôi bút, có một chữ khắc rất nhỏ, là một chữ… Sầm!

“Khổng phu nhân nói, Khổng Mậu gặp được một thư sinh điên trên đường, xuất khẩu thành thơ hạ bút thành văn, rất kì lạ. Thư sinh đó nói với hắn, đều là nhờ có cây bút tiên này! Vì quỷ trạng nguyên Sầm Lỗi quá lưu luyến cuộc thi, cho nên hồn nhập vào cây bút này, chỉ cần có nó, thì có thể đỗ trạng nguyên.” Đổng Húc thần bí nói: “Phu nhân nói, từ khi mua được cây bút này, Khổng Mậu lại càng kì dị, hơn nữa có lúc như biến thành người khác, cảm giác… như bị quỷ nhập vậy.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn ba người: “Các ngươi muốn ta làm gì?”

“À, Khổng phu nhân rất muốn điều tra xem rốt cuộc tướng công mình chết như thế nào.” Đổng Húc vỗ vỗ cây bút kia, nói với Bạch Ngọc Đường: “Không phải Bạch huynh rất thân thiết với Triển Chiêu sao? Khổng Mậu đã chết rồi, nếu như còn mang chuyện hắn mua bút quỷ ra, sẽ làm tổn hại đến danh dự của hắn. Hơn nữa, lúc nào phu nhân cũng cảm giác xung quanh có quỷ, liên tục gặp ác mộng sợ hãi qua ngày, cho nên muốn điều tra rõ ràng, nhưng tốt nhất không làm ồn ào.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy bên trong thật sự có phần kì lạ, lại thêm Bao đại nhân vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện Sầm Lỗi mất tích trước đây, không bằng mang cây bút này về cho đại nhân. Dù sao Bao đại nhân ngày thẩm dương đêm thẩm âm, nếu chẳng may quỷ hồn của Sầm Lỗi thật sự nhập vào bút, hai người cũng trò chuyện được.

Thế là, Bạch Ngọc Đường gật đầu cầm lấy cây bút.

Bọn Đổng Húc thấy Bạch Ngọc Đường đồng ý, đương nhiên vui mừng, mọi người lại uống thêm vài chén, rồi giải tán.

Bạch Ngọc Đường mang cây bút về, đến phủ Khai Phong, thì biết bọn Triển Chiêu đều không có ở đó, trong phủ Khai Phong chỉ toàn lão nhân, Bao Chửng và một đoàn lão nhân đang nghiên cứu một chồng thẻ trúc, nghe nói đây là số sách được chôn vào thời Tiên Tần đốt sách diệt Nho đào được trong cái hố nào đó.

Bạch Ngọc Đường đưa đồ cho Bao Chửng, kể ngắn gọn lại mọi chuyện.

Bao Chửng nghe xong cũng rất nghi hoặc, giữ cây bút, bảo Bạch Ngọc Đường đến trang viên của Bàng thái sư ở ngoại thành tìm bọn Triển Chiêu.

.

.

Bạch Ngọc Đường thúc ngực chạy nhanh, muốn đến ngoại thành phía tây tìm Triển Chiêu, ngựa đi trên quan đạo, Bạch Vân Phàm chạy một lúc, đột nhiên dừng lại trước một sườn núi nhỏ, thúc nó cũng không đi nữa, xoay mặt, nhìn chằm chằm vào một bụi cây nhỏ.

Bạch Vân Phàm là ngựa hay, rất hiểu tính người, Bạch Ngọc Đường đơn giản xuống ngựa, nhìn nhìn nó, thấy nó nhìn chằm chằm bụi cây, thờ phì phì nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường đi lên sườn núi vạch bụi cây ra, lập tức sửng người.

Trong bụi cây, có một cái gùi. Loại gùi này rất thường gặp, chính là loại các thư sinh thường dùng khi vào kinh thi cử, bên trong có thể đựng sách và hành lý, phía trên vắt một chiếc lều che nắng, bên dưới phủ một tấm vải trắng, có thể che gió cát và nắng.

Cái gùi vốn chẳng có gì đặc biệt, chỉ là chiếc gùi này nằm trên đất, xung quanh đỏ sậm, là máu!

Bạch Ngọc Đường đưa tay, nhẹ nhàng lật gùi lên nhìn vào trong, cau mày, bên trong gùi, là một cái đầu người đẫm máu.

Buông mảnh vải trắng che chiếc gùi xuống, Bạch Ngọc Đường thở dài một hơi, nghĩ thầm mình bị làm sao vậy, bị Triển Chiêu hà hơi hay bị gì rồi? Ra cửa là gặp phải loại chuyện này.

Bất lực, hắn thấy được nông trang của Bàng thái sư cách đó không xa, thế là phóng một cái pháo hiệu lên trời.

Sau đó, Bạch Ngọc Đường bắt đầu xem xét hiện trường xung quanh, có một điểm kì lạ, ngoại trừ vũng máu quanh chiếc gùi, xung quanh không hề có vết máu, nhưng trong gùi chỉ có đầu người không có thi thể, làm sao làm được? Cho dù là mang chiếc gùi đến, hay giết người tại đây rồi mang thi thể đi… Rất khó không để lại chút dấu vết gì.

Đang tìm kiếm, chợt có tiếng vó ngựa phía xa.

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn, thấy Triển Chiêu đang cưỡi Tảo Đa Đa đến, cách không xa thì nhún người nhảy đến, trong tay còn cầm một quả lê đã ăn hơn nửa.

“Khụ khụ…” Triển Chiêu vừa đáp xuống đất, miệng còn nhai miếng lê, thì thấy cái đầu người, không cẩn thận bị sặc, vội vỗ ngực.

Khó khăn lắm mới thở lại được, Triển Chiêu giơ trái lê chỉ Bạch Ngọc Đường: “Ngươi nói, hôm đó đến Pháp Quang Tự cúng bái có phải ngươi không để Bồ Tát vào mắt không?!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, thấy ngực Triển Chiêu phồng phồng, đưa tay sờ, lấy một trái lê được gói trong vải trắng ra.

Triển Chiêu giật lê lại: “Sao ngươi vừa ra cửa là gặp án mạng? Bọn họ còn nói ta không cát tường, thì ra là do ngươi.”

Bạch Ngọc Đường đoạt quả lê trong tay hắn lại: “Ta đến tìm ngươi mới gặp chuyện này.”

Triển Chiêu tiếp tục cướp lê: “Ta đến trước đâu có thấy!”

Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, giành lê nữa: “Các ngươi vừa đi đường này? Không phát hiện?”

Triển Chiêu túm trái lê không chịu buông, “Thạch Đầu Tiễn Tử đều có mặt, không lý nào có thi thể mà chúng nó không phát hiện!”

Ngay lúc ấy, chợt phía sau có người hỏi: “Trái lê đó không phải ngươi lấy cho hắn sao, còn túm lấy không buông làm gì? Tổng cộng chỉ có mấy trái, khi nãy gian khổ bao nhiêu mới giữ được một trái?”

Mặt Triển Chiêu đỏ lên, quay đầu, thấy Công Tôn lắc đầu đi đến, Triệu Phổ và Bàng Dục Bao Duyên cũng nhìn sang, thấy đầu người trong gùi, Bàng Dục rụt cổ: “Hay là mấy hôm nữa ta mời một đạo sĩ về trừ tà cho phủ Khai Phong? Thật sự quá xúi quẩy.”

Bạch Ngọc Đường lùi sang một bên cắn trái lê một cái, quay đầu lại cười mỉm chi với Triển Chiêu, quả thật ngọt!

Triển Chiêu hừ hừ, “Chỉ có mấy trái, loại lê ngon của Tây Vực! Bị người khác cướp hết rồi.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu tiếp tục cười với hắn, chỉ có ngươi nhớ đến ta.

Triển Chiêu xấu hổ, tiếp tục gặm nửa trái lê của mình.

Công Tôn ngồi xuống quan sát cái đầu người kia một lúc, đột nhiên hỏi mọi người: “Sao lại có mùi ngòn ngọt?”

“Ơ…”

Ngay vào lúc mọi người đi đến nhìn kĩ, đồng thời cũng ngửi được mùi ngọt thì… đột nhiên cái đầu người kia mở bừng mắt, sau đó há miệng ngoạm tới trước một cái như chó dữ “Gâu gâu!”

“Khụ khụ…” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng sặc lê.

Có lẽ đây là lần đầu trong đời Triệu Phổ giật mình.

Các ảnh vệ cũng giật nảy.

Nhìn lại Tử Ảnh và Tiểu Tứ Tử, đều nhảy tưng lên, một ôm Giả Ảnh một ôm Tiêu Lương, sợ hãi kêu “Oa” một tiếng, vùi đầu chui vào ngực.

Nhưng thú vị nhất là Công Tôn, vị Công Tôn gan lớn nửa đêm mở quan tài khám nghiệm tử thi cũng không chớp mắt này bị hù giật nảy mình, giậm chân mắng.

Cùng lúc đó, cái đầu người cười lớn, đứng soạt dậy… Thì ra là người sống sờ sờ, lau bụi đất trên mặt đi, hơn nửa người lấp trong hố đất bên dưới, úp cái gùi lên đầu. Trong tay hắn còn cầm hai quả táo gai béo, nước mật đỏ sậm chảy ra, có lẽ chính vì màu đỏ xung quanh, khó trách sao lại có mùi ngọt. Người này ăn mặc như thư sinh, đầu tóc rối tung điên điên khùng khùng, cười nghiêng ngả… Thì ra là giả chết!


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]