Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới - "Chương 220: Tin nhắn bị anh thủ tiêu"

Chương trước Chương tiếp

“Không có.” Anh luôn luôn trói cô ở bên cạnh, cô lấy đâu ra thời gian đi mua thuốc. മീ

“Vậy sao lại còn chưa có em bé?” Anh vẫn luôn rất cố gắng, hai người cũng chưa từng dùng biện

pháp phòng ngừa thai.:

” ീ “Không biết.” Giọng nói của Thời Tiểu Niệm mềm mại vô lực, dựa vào trên ngực anh: “Đừng nói

// 4K L صبر nữa, em mệt quá, để cho em ngủ một lát. ീ “Được, em ngủ đi.”: “

Cung Âu ôm cô, đưa tay vỗ vỗ lưng cô, sau đó nhắm mắt lại theo cô cùng chìm vào giấc ngủ.

9 Điện thoại trên tủ đầu giường run lên, tiếng chuông là âm thanh tin nhắn điện thoại của Thời Tiểu Niệm.:് ഴ് Thời Tiểu Niệm quả thật không còn sức đi lấy điện thoại, mệt mỏi nói: “Anh xem cho em là tin

nhăn gì đi.” “Ừ.”

Cung Âu một tay ôm cô, một tay với lên cầm điện thoại nhìn, đôi mắt đen lập tức dâng lên lạnh lùng, môi mỏng mím chặt.

Trên màn hình điện thoại là một tin nhắn ngắn.

Là tin nhắn của Mộ Thiên Sơ.

Ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo, anh ta còn dám gửi tin nhắn tới?

“Là tin nhắn gì vậy anh?” Thời Tiểu Niệm hỏi, giọng nói mềm nhũn.

Giọng nói của Cung Âu trầm thấp, đầu ngón tay xẹt qua, xóa bỏ tin nhắn đó, nói: “Không có gì, em ngủ đi, chẳng qua là tin nhắn rác mà thôi.”

“Ừ.”

Điện thoại của Thời Tiểu Niệm thường xuyên nhận được mấy tin nhắn rác, vì vậy cũng không để trong lòng, liền ngủ thật say trong ngực Cung Âu.

Lần này Thời Tiểu Niệm ngủ rất dài, ngủ thẳng một giắc bỏ luôn cả giờ cơm tối.

Ngày hôm sau, cô tỉnh lại rất sớm, đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn sáng, đảo muỗng khuấy trứng chiên trong nồi, đột nhiên bên hông thêm ra hai cánh tay ôm cô thật chặt.

Là tay của Cung Âu.

“Chào buổi sáng.” Thời Tiểu Niệm nhẹ nhàng cười một tiếng, giọng ôn nhu.

“Chào buổi sáng.” Cung Âu ôm cô từ phía sau, cúi đầu hôn một cái lên lỗ tai cô, sau đó bá đạo ra lệnh: “Đói, làm nhanh bữa sáng đi, anh đói.”

Tối hôm qua cô ngủ rất say, anh cũng không nỡ lòng kêu cô thức dậy làm bữa tối cho anh ăn.

Vì vậy anh liền chịu đói một bữa ngủ với cô.

“Em biết rồi.”

Thời Tiểu Niệm nói, bỏ trứng chiên vào trong khay, cộng thêm những món ăn phối hợp khác, sau đó đưa cho đại thiếu gia anh: “Đại thiếu gia, đại tổng tài, mời ngài dùng cơm.”

Có lúc cô cảm thấy mình thật là một nữ đầu bếp của anh.

“Ừ.”

Cung Âu hài lòng gật đầu, bưng cái dĩa đến ngồi xuống ở một cái bàn ăn siêu lớn.

Thời Tiểu Niệm mang bữa ăn sáng của mình tới trước bàn ăn, ngồi đối diện Cung Âu, Cung Âu đã bắt đầu dùng cơm, tao nhã mà nhanh chóng.

Thời Tiểu Niệm thấy vậy cũng bắt đầu ăn của mình, thông minh lựa chọn tăng tốc độ lên.

Nhưng cho dù cô nhanh cỡ nào cũng thua kém tốc độ của Cung Âu, Cung Âu aăn hết bữa ăn sáng rất nhanh, sau đó ánh mắt trực tiếp nhìn cái dĩa của cô chằm chằm.

“Em còn chưa ăn no mà, anh ăn phần của một người là được rồi.”

Thời Tiểu Niệm lập tức đưa tay che dĩa lại, cô quá rõ ràng ánh mắt như sói kia của Cung Âu có ý nghĩa gì.

“Tối hôm qua anh không ăn một bữa, hoặc là em đi làm một phần nữa, hoặc là đưa một nửa còn lại của em cho anh.” Cung Âu nhìn bữa sán của cô chằm chằm nói.

Bây giờ cô luôn hạn chế sức ăn của anh.

“Phần này em ăn no rồi.”

Thời Tiểu Niệm là kiên quyết không làm phần thứ hai cho anh, sợ anh ăn quá no.

“Anh không ngại nước miếng của em.”

Cung Âu nhìn cái dĩa của cô chằm chằm.

“…”

Thời Tiểu Niệm không nói gì, tại sao mỗi lần ăn cơm với anh cô đều phải che chở chén cơm chứ, lần nào cũng như vậy, anh có cần đói khát như vậy hay không?

“Thiếu gia, Thời tiểu thư, chào buổi sáng.”

Phong Đức mặc áo sơ mi phối hợp com lê, tinh thần rất tốt đi về phía hai người, cúi đầu xuống.

“Chào buổi sáng, Phong quản gia.”

Thời Tiểu Niệm mỉm cười, một tay vẫn che chở cái dĩa của mình vững vàng, một tay cầm nĩa ghim một miếng trứng bỏ vào miệng.

Phong Đức đứng ở đó, cầm đồng hồ bỏ túi nhìn thời gian một cái, sau đó nói: “Bây giờ là sáu giờ sáng, cách buổi khai mạc hoạt động ở phong khoa học kỹ thuật còn ba giờ nữa, tôi đã chuẩn bị xong quần áo cho thiếu gia và Thời tiểu thư.”

“Khai mạc hoạt động?”

Thời Tiểu Niệm sửng sốt một chút.

“Đúng vậy, phòng khoa học kỹ thuật là nơi nghiên cứu người máy, bây giờ tài liệu quan trọng đều đã được dời khỏi đó, chỉ còn lại một ít thiết bị có thể cho bên ngoài thấy, xem như là nơi duy nhất có thể dẫn đầu cho mọi người nhìn thấy bộ dạng của người máy Mr. Who trên thế giới.” Phong Đức nói.

“Thì ra là như vậy.” Thời Tiểu Niệm gật đầu, bỗng nhiên nghĩ đến lời của ông lúc nãy, không khỏi hỏi: “Cái gì gọi là đã chuẩn bị quần áo của tôi xong rồi?”

Cái này có liên quan đến cô sao?

“Bây giờ Thời tiểu thư là bạn gái công khai của thiếu gia, đương nhiên là phải đi cùng thiếu gia tham gia một ít hoạt động.” Phong Đức giải thích.

//

Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, thì ra là làm bạn gái của Cung Âu còn phải tham dự hoạt động.

Trong lúc cô đang ngẩn người, cái dĩa cô đang bảo vệ đã bị Cung Âu nhạy bén kéo đi, cầm dao nĩa lên bắt đầu giành ăn bữa sáng.

Thời Tiểu Niệm và Phong Đức thấy vậy im lặng làm ra vẻ không quen biết. ം ۔۔بر Bên ngoài đồn đại Cung Au là một người rất thần bí, là ký tích của khoa học kỹ thuật, là thiên tài, thật muốn cho mọi người biết bộ dạng của kỳ tích khoa học kỹ thuật ở nhà là như thế nào, anh

chính là một tên cướp chuyên cướp bữa ăn sáng của người ta.

“Thời tiểu thư, có cần làm một bữa ăn sáng khác cho cô không?” Phong Đức tao nhã lê phép hỏi.

“Không cần làm phiền, lát nữa tôi ăn bánh mì là được rồi.” Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, từ trên bàn ăn đứng lên, hỏi: “Phong quản gia, có phải tôi cần đi theo Cung Âu tham gia rất nhiều hoạt động không?”

Cung Âu tao nhã nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngước mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm: “Nếu em không muốn đi từ chối hết là được.”

Có thể từ chối sao?

Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn Phong Đức, Phong Đức nghe Cung Âu nói vậy không nói thêm gì nữa.

“Phong quản gia, ông tới đây một chút, tôi muốn xem quần áo mới nhất mùa này.”

Sau khi Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn Cung Âu một cái, ra khỏi nhà bếp.

Phong đức rất nhanh đã đi theo, Thời Tiểu Niệm nghiêm túc hỏi: “Phong quản gia, tôi không hiểu nhiều thứ ở giới thượng lưu lắm, tôi muốn biết nếu tôi không đi theo tham dự hoạt động có ảnh hưởng gì không?”

“Quả thật là có, bây giờ nói về một nhà xí nghiệp nhỏ, hình tượng người yêu tốt đẹp có thể làm cho mọi người có cảm giác tin tưởng hơn.” Phong Đức gật đầu, giải thích cho cô nghe: “Thiếu gia tuổi trẻ đã có được thành tựu như hôm nay, hình tượng bên ngoài vẫn là độc thân, đột nhiên bây giờ công khai tình yêu.”

Phong Đức nói đến đây thì dừng lại, không muốn nói nữa.

Thời Tiểu Niệm không có ngu đến ngay cả lời này cũng nghe không hiểu rõ, không khỏi cười khổ một tiếng: “Hơn nữa đối tượng công khai lại là một người phụ nữ bị tai tiếng, mặt dù không có bình luận trên internet, nhưng hình tượng trong lòng công chúng vẫn là giảm xuống rất lớn.”

Cô hiểu.

Phong Đức thấy cô như vậy vội an ủi: “Thời tiểu thư không cần quá để ý, thật ra chỉ cần đi theo thiếu gia tham gia nhiều hoạt động, theo bàn tán của internet hiện nay thì là bày tỏ ân ái, nhiều lần rồi thì đừng nói là giả, cho dù là thật cũng sẽ nhanh chóng bị mọi người quên lãng.”

“Cái này gọi là tẩy sạch, đúng không?”

Thời Tiểu Niệm cười khổ.

“Thời tiểu thư cô…”

“Tôi sẽ đi.” Thời Tiểu Niệm kiên định nói, không có một chút do dự.

Cô có thể không quan tâm hình tượng của mình, nhưng cô không thể để cho hình tượng của Cung Âu, có một phần sụp đổ nào.

Cho dù cô không muốn đối mặt truyền thông cũng sẽ đi.

Nghe vậy, Phong Đức rất là vui mừng nhìn Thời Tiểu Niệm: “Quả nhiên thiếu gia không có chọn lầm người. Thời tiểu thư đi chọn quần áo với tôi đi.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm làm lại kiểu tóc mới.

Lúc trước, cô ngay cả làm tóc cũng chỉ là tùy tiện cột lên một cái mà thôi, nhưng bây giờ một ngày phải làm hai kiểu tóc, mỗi kiểu đều phải tốn một giờ.

Lần này vì phối hợp phong cách mặc quần dài của cô, lại duỗi tóc quăn của cô hôm qua thật thẳng, thắt mấy chùm tóc nhỏ trong tóc cô, tùy ý lại có một cảm giác tinh xảo xinh đẹp không nói nên lời.

Váy là một cái váy dài đặt trước, lụa mỏng mông lung, màu vàng nhạt nở rộ trên quần, có loại cảm giác như gió xuân phất qua, nhưng lại cao quý không ít, tay áo nửa hở, lộ ra cánh tay trắng nõn của cô, đai lưng màu nhạt bên hông lộ ra phần eo nhỏ nhắn của cô, nổi bật hai chân thật dài.

Thời Tiểu Niệm đứng trước gương nhìn, hơi giật mình không nhận ra chính mình.

Lối ăn mặc này đơn giản lại tràn đầy thâm ý, chợt nhìn qua một cái là lối ăn mặc của một thục nữ hiền lành tùy ý, nhưng mỗi một chi tiết cũng lộ ra tinh xảo cùng xa xỉ độc nhất vô nhị, chỉ là một túi xách cầm tay cũng đã trị giá sáu con số.

Thời Tiểu Niệm mang giày cao gót đi ra khỏi lâu đài.

Cung Âu đã ngồi trong xe chờ, áo sơ mi trắng, cách ăn mặc hơi lười biếng, cũng tỏ ra vẻ tùy ý hơn hình thức chính thức như hôm qua, nhưng vẫn khó nén vẻ anh tuấn cùng hơi thở quý tộc cao cao tại thượng của anh.

Cô đi tới.

Cung Âu ngước mặt nhìn cô một cái, đôi mắt thất thần trong chốc lát, quét tới quét lui trên người cô, cuối cùng nhếch môi nói: “Lên xe đi.”

Người phụ nữ của anh thật đẹp.

Nhìn thế nào cũng thật đẹp.

“Ừ.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, còn chưa ngồi vững đã bị anh ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn lên.

Thời Tiểu Niệm vội vàng đưa tay che miệng anh kịp thời: “Đừng lộn xộn, em trang điểm.”

Cô trang điểm cũng lộ ra thâm ý rất nặng, nhìn là trang điểm nhàn nhạt, nhưng mỗi chi tiết trang điểm cực tốt, không có một chút tỳ vết nào, thậm chí cô còn không thấy được lỗ chân lông của mình.

Người thợ trang điểm đó qủa thật là đã tu luyện thành tinh rồi.

Chỉ là dáng ngoài mà nói, hình tượng của cô lúc này đứng bên cạnh Cung Âu vẫn là rất xứng.

“…”

Nghe được lời nói của cô, Cung Âu bất mãn nhíu mày, há miệng khẽ cắn tay cô.

Thời Tiểu Niệm vội vàng rút về: “Làm gì, đừng nghịch nữa, em đang rất khẩn trương.”

Khác với ngày hôm qua, hôm qua là cô bị ép buộc lên không định liệu trước, một thoáng kia cũng không biết khẩnt rương là gii2, nhưng hôm nay cô đã được báo trước phải tham gia hoạt động, cô rất khẩn trương.

“Khẩn trương thì không đi.”

Cung Âu ngưng mắt nhìn cô nói.

“Không, em phải đi.” Thời Tiểu Niệm kiên định nói.

Phong Đức đứng bên ngoài xe đưa một văn kiện cho cô: “Thời tiểu thư, cô xem sơ qua phần văn kiện này một chút, có thể nhớ bao nhiêu thì nhớ bấy nhiêu.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]