Trảm Long – Trọn Bộ 4 Tập - "Tập 4 – Chương 1: Phong Thủy Bịp"

Chương trước Chương tiếp

Jack vừa về đến Quảng Châu, liền cắt phăng mái tóc dài, cạo sạch râu ria. Quảng Châu là thánh địa ái tình cuộc đời anh, dù hôm nay anh không biết mình sẽ ngồi trong nhà hàng Tứ Quý với tâm trạng thế nào, nhưng anh nghĩ ít nhất bản thân cũng nên chỉnh tề sạch sẽ, hệt như năm xưa lần đầu tiên gặp Lục Kiều Kiều ở nơi này.

Anh luôn uống rượu cây thùa, một loại rượu trắng rất mạnh của Mexico, loại rượu này khiến anh nhớ đến người con gái áo xanh lục nhiều năm trước từng ngồi trong xe ngựa của anh, cô uống rượu cây thùa bị sặc ho đến chảy nước mắt, nhưng vẫn sảng khoái khen đã, nhớ đến cô khi đó, Jack lại chợt mỉm cười.

Ngũ Tuấn Sinh, thiếu gia tiệm Ngũ Nhật Phát ngồi trước mặt anh, thao thao bất tuyệt về chuyện làm ăn của mình, thậm chí còn nhắc đến phong thủy hiệu buôn Tây của bọn họ. Jack mở cúc cổ áo, tay phải cầm ly rượu gác lên một chiếc ghế trống, như đang ôm một cô nương vô hình, đầu tuyệt vọng ngửa ra sau, miệng há hốc, mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng anh vô cùng ngờ vực tên mặt trắng để ria con kiến này, lại còn học đòi người ta bàn phong thủy, luận về phong thủy ai mà hơn được cô vợ cưng Lục Kiều Kiều của anh?

Cộng sự lâu năm của Jack, John Lớn vẫn rất hào hứng trò chuyện với Ngũ Tuấn Sinh, hắn cựa dịch tấm thân quá khổ, trước sau giữ nụ cười mỉm xảo quyệt, cặp mắt ti hí chốc chốc lại lóe lên, nhìn khuôn mặt đỏ lựng vì rượu của Ngũ Tuấn Sinh qua ánh nến trên mặt bàn. John Lớn cũng thỉnh thoảng nhìn sang Jack, hắn để ý Jack giữ tư thế bất lịch sự đó rất lâu, trông anh hiện giờ chẳng khác nào con chó theo chủ nhân xuống tiệm đánh no cả tảng thịt bò.

John Lớn vươn tay, chạm ly rượu của mình vào ly của Jack, dùng giọng Texas đặc sệt nói chỏng lỏn: “Drink less but better…” Jack vẫn ngửa mặt lên trời há miệng hớp một ngụm, rồi uể oải nói như cá vàng nhả bọt khí: “Biết rồi, uống ít nhưng rượu phải chất…”

“Xem ra tâm trạng Jack tiên sinh khá tệ.” Cuối cùng Ngũ Tuấn Sinh cũng quan tâm tới Jack. Ngũ Tuấn Sinh vốn có quan hệ lâu năm với công ty White, song những năm gần đây công ty White chỉ buôn hàng mỹ phẩm, đường hướng phát triển đã không còn phù hợp với hiệu buôn Tây Ngũ Nhật Phát, nên Jack và John Lớn chỉ còn giữ quan hệ xã giao với anh ta. Một năm trở lại đây, công ty White còn buôn lậu súng đạn, càng không liên quan gì tới tiệm Ngũ Nhật Phát đang ăn nên làm ra.

John Lớn hiểu rõ mục đích Jack tới Quảng Châu, anh muốn bắt đầu tìm An Long Nhi từ đây, bởi con gái mình đang ở chỗ An Long Nhi, nhưng chuyện này không thể tiết lộ với người ngoài. Thấy Jack chẳng có bụng dạ nào tiếp lời, John Lớn thuận miệng đáp: “Tiên sinh đây đang xin Thượng đế phù hộ cho chúng ta làm ăn phát đạt, chúng ta đừng quấy rầy anh ấy cầu nguyện.”

Ngũ Tuấn Sinh cười ha hả: “Các anh buôn bán súng đạn, còn muốn phát đạt đến đâu chứ? Thuyền của các anh còn to hơn cả hiệu buôn của chúng tôi ấy chứ. Có điều vụ này nếu tôi thành công, tôi có thể mua một con thuyền lớn, cùng các anh ra biển.”

Jack từ từ ngẩng lên hỏi: “Có phi vụ gì thế? Chúng tôi có thể cấp hàng cho anh…”

Ngũ Tuấn Sinh cười ngán ngẩm lắc đầu, bảo Jack: “Tiên sinh chẳng nghe tôi nói gì cả, Mỹ quốc các anh vốn không có loại hàng này.”

John Lớn áp sát thân hình đồ sộ lại, xòe hai tay nói: “Ngũ muốn tìm một lô máy ảnh chuyển đến Bắc Kinh, anh biết đấy, món này rất hời, hơn nữa đám vương gia ở Bắc Kinh bắt đầu thích chơi. Mua một chiếc máy ảnh rồi lại cần cả bộ đồ nghề và thuốc rửa ảnh, thậm chí còn phải dành riêng một phòng trong nhà làm phòng tối để rửa, đây quả là một vụ làm ăn lâu dài.”

Ngũ Tuấn Sinh hào hứng tiếp lời: “Đây là nghề chơi tối tân nhất trên thế giới, vừa thú vị lại vừa ra tiền, tôi dám chắc máy ảnh sẽ từ tay các vương gia mà lan rộng khắp Trung Quốc, giá cả chắc chắn càng lúc càng cao, tôi nhập bao nhiêu cũng không sợ ế.”

“Ôm hàng cẩn thận đấy, vốn của anh có đủ không?” Jack thuận miệng hỏi, vẫn thái độ dửng dưng.

Ngũ Tuấn Sinh đáp: “Tuyệt đối không phải ôm đâu, đã có người của vương phủ đến hỏi hàng, đặt cọc trước luôn rồi, chỉ tiếc tôi không đủ vốn lấy cả thuyền hàng, chứ không thì…”

Jack và John Lớn không hẹn mà cùng đổ dồn mắt vào anh ta, chẳng khác nào hai con sói đói thình lình thấy một con dê béo xuất hiện trước mặt. Ngũ Tuấn Sinh nhận ra ngay mình đã lỡ lời, liền nín bặt, giơ tay lên mép không ngừng vân vê hàng ria, Jack biết động tác này nghĩa là anh ta có điều bí mật không thể tiết lộ, và đang hối hận vì lỡ miệng.

Jack rời mắt khỏi Ngũ Tuấn Sinh, đan tay vào mái tóc vàng cắt ngắn của mình, ngoảnh đầu nhìn ra cửa quán, ung dung nói: “Chúng ta có thể hợp tác lấy toàn bộ hàng, để khỏi rơi vào tay hiệu buôn khác… Anh còn thiếu bao nhiêu?”

John Lớn cũng cười hiền hòa: “Nếu lợi nhuận thích hợp, chúng ta có thể ăn chia theo tỷ lệ đầu tư, cũng có thể dành cho cậu một phần kha khá, chỉ cần cậu bỏ nhiều hơn bốn phần vốn, chúng tôi sẽ chung với cậu năm phần nợ, nếu cậu bỏ quá nửa vốn, chúng ta sẽ bàn tiếp, đảm bảo cậu kiếm được nhiều hơn chúng tôi, cậu thấy thế nào?”

Không phải Ngũ Tuấn Sinh không muốn hợp tác làm ăn thế này, có điều vừa rồi lỡ miệng buột ra một sự thực tàn khốc, nhà anh ta đã không còn bao nhiêu tiền, mà điểm này lại bị hai tên người Tây nhìn thấu.

Trước cuộc Chiến tranh nha phiến lần thứ nhất, Quảng Châu là bến cảng duy nhất mà triều Thanh mở cửa thông thương với bên ngoài. Thập Tam Hàng là khu vực duy nhất trên toàn quốc được phép buôn bán với Tây Dương, đây từng là nơi giàu có, sản sinh ra người giàu số một thế giới. Nhưng chiến tranh nha phiến mười năm trước đã mở ra thêm bốn cảng là Hạ Môn, Phúc Châu, Ninh Ba và Thượng Hải, địa vị của Thập Tam Hàng trong ngành ngoại thương sa sút thảm hại, thậm chí ảnh hưởng cả đến những doanh nghiệp lấy Quảng Đông làm bàn đạp để vươn lên các tỉnh phía Bắc. Chính trong tình cảnh này, hiệu buôn Ngũ Nhật Phát từng dẫn đầu cả miền Hoa Nam suy sụp nhanh chóng. Đến hôm nay, ông chủ Ngũ đã qua đời, Ngũ Tuấn Sinh cũng thôi chơi bời lêu lổng, đứng ra gánh vác sản nghiệp, nhưng qua nhiều vụ làm ăn thua lỗ, hiệu buôn dần dần chỉ còn cái xác rỗng. Ngũ Tuấn Sinh không muốn bỏ qua cơ hội gây dựng lại sự nghiệp, tiếc rằng vừa rồi lỡ lời, giờ chỉ cần nói giá thì đối phương sẽ biết ngay mình còn bao nhiêu vốn liếng.

Ngũ Tuấn Sinh đành dè dặt lắc đầu cười: “Tôi chỉ hơi túng vì cần quay vòng vốn gấp thôi, thực ra vẫn có thể vay tiền trong ngân hàng Anh và tiệm đổi tiền Trung Quốc, các anh không phải lo.”

Jack nâng ly lên, chậm rãi lắc lắc rượu trong ly, chăm chú nhìn ánh nến soi đáy ly, hờ hững nói: “Nhưng sáng mai đã phải lấy hàng rồi, nếu vay được tiền thì đâu đến nỗi giờ còn không đánh được cả lô hàng, tôi nghĩ chắc số vốn hiện giờ của anh cũng là đi vay mà có, anh không thể vay thêm nữa, đúng không?”

Ngũ Tuấn Sinh tuy bị Jack nói trúng tim đen, lòng rất buồn bực nhưng vẫn cố cứng miệng đáp: “Quỷ Tây các anh đừng nói càn ở đây, để người ta nghe được lại tưởng tôi đang nài nỉ vay tiền các anh.”

John Lớn vẫn cười hiền hòa, ngồi thẳng dậy nhỏ giọng: “Chúng ta là bạn bè lâu nay, cậu có thể vay tiền chúng tôi, cũng có thể hợp tác với chúng tôi mà, chúng tôi không tiết lộ cho người khác đâu, cậu biết đấy, chúng tôi kín miệng lắm…” John Lớn và Jack đều có thể nhìn ra tình trạng của Ngũ Tuấn Sinh hiện giờ, khi một mình không ăn được cả lô hàng thì vay tiền và hợp tác là việc rất bình thường, nhưng Ngũ Tuấn Sinh lại chỉ vay tiền chứ không hợp tác, chứng tỏ lợi nhuận chuyến hàng này rất lớn, song đến giờ vẫn không đủ vốn, lại chứng tỏ hiệu buôn của anh ta đã nợ đầm đìa, không vay đâu được nữa. Lúc này chỉ cần có thể hợp tác với anh ta, nói không chừng lại chấm mút được miếng thịt béo, hơn nữa một ngày sau đã thu được cả món tiền to, cơ hội thế này thật vô cùng hiếm hoi.

Vừa rồi khi Jack cầu nguyện Thượng Đế, John Lớn đã nắm được đại khái nguyên do khiến Ngũ Tuấn Sinh hào hứng. Thì ra gần đây có một thầy phong thủy đi ngang qua hiệu buôn Ngũ Nhật Phát, ngắm nghía cửa lớn rồi nói muốn gặp ông chủ, Ngũ Tuấn Sinh ra gặp, ông ta bèn kể rõ rành tình trạng làm ăn từng năm của Ngũ Tuấn Sinh, ngay cả cha mẹ vợ con cũng tính được hết, những chuyện này đối với thương gia đều là tuyệt mật, người trong hiệu buôn không phải họ hàng cũng không biết, Ngũ Tuấn Sinh thấy ông ta tinh thông như vậy thì phục sát đất, lập tức tôn kính đối đãi như thượng khách.

Sau khi nhận tiền, thầy phong thủy kia lại nói vừa rồi lấy quá đắt, nhưng vì trông thấy vận may của ông chủ Ngũ đang tới, không dám lấy rẻ, chỉ cần ông chủ Ngũ mạnh tay đánh quả mới làm ăn kếch xù, trong vòng một tháng, nhà họ Ngũ có thể kiếm được một món tiền lớn, trùng hưng lại gia nghiệp sau một đêm. Ngũ Tuấn Sinh thấy thần nhân nói ra những lời tốt lành như vậy, bèn xin ông ta bói thêm một quẻ, xem khi nào mới có cơ hội chuyển mình, thầy phong thủy nói trong vòng năm ngày nữa sẽ có mối hàng lớn đến gõ cửa, chỉ xem anh ta có gan làm không mà thôi, nếu lần này để lỡ thì cả đời đừng hòng ngóc đầu dậy nữa.

Mấy ngày sau đột nhiên có một thương gia người Đức đem theo phiên dịch tìm đến hiệu buôn, nói có một lô máy ảnh giá mấy chục vạn lạng bạc vừa qua cửa khẩu, muốn tìm mối mua, Ngũ Tuấn Sinh nhận ra ngay đây là một cơ hội lớn. Nhưng hiệu buôn Ngũ Nhật Phát xưa nay chỉ buôn hàng tơ lụa Giang Chiết, không có đầu mối để tiêu thụ loại xa xỉ phẩm tân tiến này của Tây Dương, huống hồ bấy giờ người Trung Quốc cho rằng máy ảnh là thứ tà ma của người Tây dùng để tàn phá Trung Hoa, cửa trập tách một cái đã hút luôn hồn phách của người ta, trong dân gian đã có nhiều điều tiếng xấu, cá biệt chỉ có những con cháu phú hào tư tưởng cởi mở mới chơi món đồ này, còn người thường vừa nhác thấy đã bỏ chạy giữ mạng.

Trước chiến tranh, cả nước chỉ có một cửa khẩu thông thương là Quảng Châu, Ngũ gia đương nhiên tiền vào như nước, sau chiến tranh lại mở ra cửa khẩu Thượng Hải ngay sát cạnh vùng sản xuất tơ lụa, lầu gần nước trông trăng trước, chiếm hết tiên cơ, việc buôn bán của Quảng Châu ngày càng sa sút, đúng như thầy phong thủy kia nói, nếu không kiếm một món hàng mới làm ăn lớn, hiệu buôn Tây của Ngũ gia sẽ lâm vào đường cùng, không nắm lấy cơ hội này, chắc chỉ trong vòng mấy năm, Ngũ Tuấn Sinh sẽ phải về quê cày ruộng.

Vốn Ngũ Tuấn Sinh chỉ kinh ngạc với đạo hạnh của thầy phong thủy kia chứ không mấy hứng thú với món hàng này, vì buôn máy ảnh ở Trung Quốc trăm phần mạo hiểm, cơ hội lần này chẳng biết có phải cái bẫy chết người lỡ đạp trúng sẽ chết không toàn thây hay không. Thói quen không có lợi thì không làm của thương nhân khiến anh ta giữ thương gia người Đức lại tiếp đãi mấy ngày, đồng thời huy động tất cả người làm tản đi khắp nơi hỏi giá cả thị trường và tìm mối mua. Một là ăn cơm uống rượu cũng chẳng tốn mấy tiền, hai là anh ta không muốn món đồ chơi mới này chuyển đến tay nhà buôn khác quá nhanh, ba là dù nguy hiểm trăm phần, cũng không loại trừ khả năng đây thực sự là cơ hội vùng dậy mà thầy phong thủy kia nói, nếu như từ lô hàng này mà máy ảnh bắt đầu lưu hành toàn quốc, anh ta sẽ trở thành người đứng đầu ngành này trên cả nước, vậy tin theo lời thầy phong thủy, xem xét thêm mấy ngày để khỏi lỗ vốn lớn.

Hai ngày sau, Ngũ Tuấn Sinh nhận được tin, rất nhiều thương gia Nam Dương đang tìm mối hàng, thậm chí thương gia Nam Dương và người hầu của vương phủ còn tới thẳng hiệu buôn Ngũ Nhật Phát hỏi có máy ảnh hay không, chỉ trong một đêm, cơ hội đã từ dưới đất trồi lên, như thể sáng mai toàn quốc sẽ dấy lên làn sóng chơi máy ảnh vậy, chỉ cần Ngũ Tuấn Sinh nhận hàng, lập tức có thể bán qua tay kiếm lời gấp mấy lần, nếu anh ta có đủ tiền để găm hàng ít lâu, có thể giá còn tăng vọt. Tâm trạng Ngũ Tuấn Sinh hiện giờ hệt như phát hiện thấy mỏ vàng ngay dưới gầm giường mình, hạnh phúc như mơ dâng trào trong lòng. Anh ta bèn dốc hết của cải, rồi chạy Đông chạy Tây vay lãi cao, gom góp được mười mấy vạn lượng bạc, tuy chừng đó tiền không ôm được cả lô hàng, nhưng anh ta tính nếu đẩy được hàng đi thật nhanh, thì chỉ trong một tháng sẽ thu lại đủ vốn, còn có thể một mình ôm cả thuyền máy ảnh.

Jack không định ở lâu tại Quảng Châu, anh vừa đến Quảng Châu đã tìm khắp lượt những nơi An Long Nhi có thể trú ngụ, nhưng chẳng thu được gì, chỉ trông thấy dáng vẻ anh tuấn của An Long Nhi trên những lệnh truy nã cũ dán trên phố và trước nha môn. Biết tin An Long Nhi đã giết tiểu vương gia, hiện giờ là trọng phạm bị truy nã toàn quốc, Jack lại thấy nhẹ hẳn người, tìm một kẻ vô danh tiểu tốt có thể hết đời không thấy, nhưng tìm một kẻ đang lẩn trốn khắp nơi nhất định sẽ có một con đường, anh đã nghĩ ra cách tìm An Long Nhi, nhưng mối hàng lớn trước mặt khiến anh rất muốn nấn ná thêm một ngày, cùng John Lớn xem kết quả thế nào. Anh bèn đặt ly rượu lên bàn gõ mấy cái rồi bảo Ngũ Tuấn Sinh: “Anh bạn của tôi ơi, anh bị lừa rồi.”

Ngũ Tuấn Sinh cười, cũng chẳng lấy làm buồn vì lời của Jack: “Jack à, tôi đã xem hàng rồi, những máy ảnh đó quả là món đồ chơi tinh xảo lại thần kỳ, hẳn phải khiến người ta mê mệt. Hiện giờ tôi không ôm hết được cả lô hàng, nhưng trong vòng một tháng có thể đi hết lô hàng này, giờ đơn đặt hàng trong tay tôi đã đến hơn một trăm cái, chỉ đợi sáng mai giao nhận xong xuôi là tẩu tán ngay được nửa thuyền hàng, thu bạc về lại nhận tiếp nửa thuyền nữa, hễ bán ra là lãi ròng, còn không bán găm mấy tháng đợi hàng hóa sốt lên ra tay thì thành vàng ròng rồi, ha ha ha…”

Jack bĩu môi nhún vai: “Anh không thấy mình bỗng dưng quá may mắn à? Cả thế giới hình như đều quay quanh anh, nhưng những gì anh thấy có thể đều là giả cả.”

Ngũ Tuấn Sinh giơ ngón tay xua xua: “No no no, hàng tôi đã kiểm, thị trường cũng điều tra rồi, thương gia người Đức kia do tôi sắp xếp chỗ ở, nếu là bịp bợm thì trò bịp này lớn quá, lẽ nào cả Thập Tam Hàng cùng vào hùa gạt tôi? Tôi biết rồi nhé, Jack ra ngoài mấy năm lại học được thói xấu, thấy tôi kiếm được anh không thoải mái, muốn gạt tôi chứ gì? Anh học được trò này từ vợ đấy à?”

Jack thình lình cầm ly rượu trên bàn hắt luôn vào người Ngũ Tuấn Sinh, tuy rượu trong ly chẳng còn là bao, nhưng động tác của anh vừa nhanh vừa bất ngờ, khiến Ngũ Tuấn Sinh và John Lớn giật nảy mình, đều hiểu rằng Ngũ Tuấn Sinh đã lỡ lời. Năm xưa Ngũ Tuấn Sinh từng là tình nhân của Lục Kiều Kiều, song Jack biết Ngũ Tuấn Sinh đã có vợ, nên sau khi quen Lục Kiều Kiều qua sự giới thiệu của Ngũ Tuấn Sinh, anh liền ráo riết theo đuổi, cưới cô về làm vợ. Anh cho rằng Ngũ Tuấn Sinh từng đùa giỡn với tình cảm của Lục Kiều Kiều, vì thế ai cũng có thể nói đến Lục Kiều Kiều, chỉ riêng Ngũ Tuấn Sinh là không được. Ánh mắt Jack đầy vẻ hung hãn, anh trỏ thẳng vào Ngũ Tuấn Sinh đang cuống quýt lau rượu trên người, khiến khách khứa trong quán lũ lượt quay lại đổ dồn mắt vào bàn họ.

John Lớn khom người, luôn miệng xin lỗi với những người xung quanh, sau đó ấn hai người xuống, bước đến cạnh vỗ vai Jack, ghé tai nói nhỏ: “Chuyện như vậy vợ cậu cũng chẳng giận đâu, hiểu không?” Sau đó, John Lớn lại ngẩng lên bảo Ngũ Tuấn Sinh: “Nếu muốn lừa cậu thì chẳng cần cả Thập Tam Hàng, chỉ cần mười ba người là đủ một vở kịch lớn rồi, này tôi hỏi, người Đức kia chỉ thu tiền mặt thôi hả?”

Ngũ Tuấn Sinh còn chưa hoàn hồn: “Phải rồi, tiền trao cháo múc, bọn họ lần đầu đến Trung Quốc buôn bán, không tin tưởng ngân phiếu Trung Quốc, chỉ dám thu tiền giấy của ngân hàng Anh[52].”

“Cậu đã đổi được đủ tiền chưa? Hay là để chúng tôi giúp.”

Ngũ Tuấn Sinh gật đầu với John Lớn, John Lớn lại hiền hòa nói tiếp: “Chúng ta là bạn bè lâu năm, cậu không cần hợp tác cũng chẳng sao, nhưng vẫn sẽ chấp nhận sự quan tâm của chúng tôi chứ? Để chúng tôi cùng cậu đi nhận hàng, cậu mang theo tiền mặt nguy hiểm lắm, chúng tôi sẽ đi cùng cậu.”

“Tôi cũng có hộ vệ mà.”

“Chúng tôi ở đây có một tay cao bồi thiện xạ, đủ chọi lại mười gã hộ vệ của cậu đấy!” John Lớn hào sảng vỗ ngực Jack, Jack không kịp gạt ra, liền bị vỗ bồm bộp vào lồng ngực rắn rỏi. John Lớn biết Jack không phải người nóng nảy, chẳng qua vừa rồi chạm phải điều anh coi trọng nhất mà thôi, chỉ cần Jack nguôi giận, sẽ hiểu ngay so với việc kiếm tiền thì chút chuyện vặt vãnh kia chẳng đáng để một thương nhân nổi giận.

Jack xòe tay ra với Ngũ Tuấn Sinh, sau đó lại đưa tay bắt tỏ ý giảng hòa: “Sorry, you know…” Chưa nói dứt câu, gương mặt đã đầy vẻ áy náy.

Ngũ Tuấn Sinh thấy Jack mở lời xin lỗi trước, cũng chẳng dám nói lung tung nữa, đưa tay ra nắm lấy tay Jack: “Hoan nghênh các anh ngày mai cùng tôi đi giao nhận hàng, nhưng nói trước nhé, không được tranh hàng với tôi đâu đấy.”

Jack gật đầu nói rất phong độ: “Ok, chúng ta là bạn mà.” John Lớn cười cười nhìn Ngũ Tuấn Sinh, bóp chặt vai Jack một cái.

Rời khỏi nhà hàng Tứ Quý, Jack và John Lớn không về hiệu buôn mà xách rượu đến chỗ các bạn bè khác cũng là thương nhân Tây Dương, nghe ngóng xem có phải có một lô lớn máy ảnh đã qua cửa khẩu, thương gia Nam Dương và người hầu trong vương phủ đang chạy khắp nơi tìm hàng hay không, kết quả thu được rất mù mờ, có người từng nghe nói thế, nhưng cũng có người uống mấy chén rượu xong vẫn mù tịt chẳng biết gì.

John Lớn chẳng mấy để tâm đến phản ứng này của thị trường, bởi phi vụ lớn thường khá bí mật, bọn họ đều muốn được chia một chén xúp, nhưng ít nhất cũng phải sau khi tham dự vụ giao dịch kia đã. Rõ ràng Ngũ Tuấn Sinh muốn một mình nuốt trọn mối hàng này, còn Jack và John Lớn lại theo kiểu có cơ hội thì cứ xem thế nào, nên mới đi nghe ngóng thực hư. Jack biết nếu Lục Kiều Kiều ở đây, cô nhất định sẽ đòi đi theo.

Sáng hôm sau, Jack và John Lớn dong xe ngựa đến trước cửa hiệu buôn Ngũ Nhật Phát. Hiệu buôn chưa mở cửa, trời lại đang mưa dầm, bọn họ không muốn ở bên ngoài chịu lạnh, nên ngồi trong xe ngựa quan sát tình hình. Ngồi được một chốc, Jack liền vỗ vai ra hiệu cho John Lớn nhìn sang hiệu buôn. John Lớn hơi hé rèm xe nhìn ra, trông thấy hai thanh niên trẻ theo sau một ông già gầy guộc, dáng vóc trung bình, một trong hai thanh niên đứng sau che ô cho ông ta, có thể thấy trong ba người, ông già này địa vị cao nhất. Vẻ mặt ông ta tinh nhanh, quanh miệng có một chòm râu bạc, hai mắt sáng rực có thần, mái tóc bạc phơ tết lại thành một bím tóc dài gọn gàng, vận trường bào xanh thẫm càng toát lên vẻ tiên phong đạo cốt.

Jack ngồi trong xe quan sát ông ta: “Lão già này trông khỏe khoắn ghê, chắc là võ sư hoặc đạo sĩ.”

“Cậu nói gì cơ?” John Lớn không hiểu sao Jack đột nhiên nói tới chuyện đó.

Jack lại hé rèm xe ra thêm một chút, bảo John Lớn: “Anh xem lão già này chỉ mặc một tấm áo vải, gió to như vậy mà không hề thấy lạnh, trong khi chúng ta đã phải mặc áo da rồi. Người anh nhiều thịt là thế, nhưng đâu có bì được bộ xương già của lão ta? Á, lão ta còn biết xem la kinh?”

“Lão cũng là thầy phong thủy ư?” John Lớn là bạn thân của Lục Kiều Kiều, hiểu rất rõ thế nào là thầy phong thủy, cái gì là la kinh, nên thoạt nhìn cũng nhận ra ngay ông già kia đang làm gì.

Chỉ thấy ông ta quay lưng về phía cánh cửa gỗ của hiệu buôn, dùng la kinh đo đạc xung quanh, rồi thu la kinh lại, bảo gã thanh niên gõ cửa. Jack vốn định dừng xe ở đó chờ Ngũ Tuấn Sinh bước ra, tiện thể quan sát xem xung quanh có kẻ nào xuất hiện chuẩn bị sẵn sàng đoạt mối làm ăn hay không, giờ thấy có sự lạ, anh bèn nhảy xuống xe đi thẳng tới trước cửa hiệu buôn. Gã thanh niên vẫn tiếp tục gõ cửa, người canh cửa bên trong sau khi đáp lời cứ trù trừ mãi không mở, Jack bước tới trước mặt ông già chắp tay chào: “Tham kiến lão tiên sinh, tôi là bạn của ông chủ hiệu buôn này, có khả năng ông chủ chưa về, xin hỏi lão tiên sinh có việc gì không?”

Ông già kia nghiêm trang quan sát Jack một lượt từ trên xuống dưới, nói thật nhanh: “Ông là bạn của ông chủ thì hay rồi, lão có chuyện quan trọng muốn gặp ông ta, càng mau càng tốt.”

Ông già vừa đưa mắt quan sát, Jack đã cảm thấy một luồng khí thế bức người, ánh mắt này có vẻ trầm ổn giống An Thanh Nguyên, nhưng còn gây áp lực hơn nhiều. Anh lịch thiệp đáp: “Chúng tôi cũng hẹn với ông chủ, ông ấy sẽ ra nhanh thôi, chúng ta có thể đứng đây đợi… Tôi tên Jack, không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào…” Dứt lời, Jack còn khom người chìa tay ra với ông ta, toan bắt tay kết bạn.

Trong lúc nói chuyện với Jack, ông già kia vẫn chắp hai tay sau lưng, ưỡn thẳng người, vẻ mặt bình thản. Lúc này ông ta cũng không bắt tay Jack, mà chỉ ôm quyền đáp: “Lão phu Hữu Hiên, thường được gọi là Hữu Hiên tiên sinh.”

Jack thoáng ngẩn người, cảm thấy cái tên này rất quen. Sực nhớ ra lai lịch cái tên, anh mừng đến nỗi giơ ngay hai tay lên siết chặt lấy nắm tay còn chưa buông xuống của Hữu Hiên tiên sinh, xúc động nói: “Ngài chính là Hữu Hiên tiên sinh ư? Vợ tôi thường nói ngài là bậc tiền bối về phong thủy, luôn muốn gặp mặt ngài!”

Hai thanh niên bên cạnh thấy cử chỉ đường đột của Jack, không hiểu anh định làm gì, đều thủ thế toan xuất thủ bảo vệ Hữu Hiên tiên sinh, Hữu Hiên tiên sinh khẽ quát ngăn hai kẻ hậu sinh lại, đồng thời song quyền trầm xuống, vuột ra khỏi tay Jack, tay phải từ dưới thuận theo tay áo Jack quấn lên trên, xoay cổ tay một cái đã chế trụ hoàn toàn cổ tay phải của Jack đang vươn về phía eo mình, trong nháy mắt, động tác toàn thân Jack đều bị Hữu Hiên tiên sinh hóa giải và khống chế.

Hữu Hiên tiên sinh cảnh giác hỏi: “Jack tiên sinh khách khí quá, sao ông lại biết tôi?”

Jack chẳng lấy thế làm giận, anh đã dự liệu trước công phu của Hữu Hiên tiên sinh nên chỉ đáp: “Ngài còn nhớ thôn Ôn Phượng và huyệt Thập Diện Mai Phục bên dưới dãy Kê Đề Thanh Thành không? Tôi là chồng Lục Kiều Kiều!”

“Hả, Lục Kiều Kiều à?” Hữu Hiên tiên sinh nới lỏng tay hỏi: “Ông quen người thôn Ôn Phượng sao?”

“Đương nhiên quen, huynh đệ Ôn gia và Mạnh sư gia đều là bạn tôi, giờ họ còn đang ở châu Vĩnh An Quảng Tây…”

Hữu Hiên tiên sinh liền giơ ngón trỏ tay trái lên miệng suỵt khẽ, ngăn Jack nói tiếp rồi buông tay phải đang khống chế anh ra: “Hiểu rồi, là người mình cả, đừng nói tới chuyện đó nữa.”

Thì ra vị Hữu Hiên tiên sinh này chính là hữu tướng của sơn đường Cửu Long Hồng môn, sáu năm trước, hương đường Hồng môn ở thôn Ôn Phượng, Thanh Thành bị phong thủy tà sư Triệu Kiến phá phản huyệt Thập Diện Mai Phục do mình bày bố, chính ông ta đã bày lại chiến cục Hùng Kê Đề Nhật cho hương đường, sau đó chiến cục phong thủy này lại bị phủ Quốc sư phát hiện, dẫn tới việc Lục Kiều Kiều và phủ Quốc sư chính diện đối đầu nhau.

Trước cửa hiệu buôn trổ một cửa sổ nhỏ, chưởng quầy coi cửa từ trong nhìn ra, thấy Jack và mấy người Trung Quốc đứng cùng nhau, vội chạy ra mở cửa mời tất cả vào.

Hữu Hiên tiên sinh bước vào nhưng không ngồi mà đi lòng vòng xung quanh quan sát cách bài trí bên trong cửa hiệu, đoạn hỏi thẳng lão chưởng quầy: “Lão gia nhà ông khi nào ra đây?”

Lão chưởng quầy khách sáo: “Sắp rồi sắp rồi, ông ấy tới ngay bây giờ đây, có chuyện gì gấp ạ?”

“Ông ta ở đâu?”

“Chuyện này…” Lão chưởng quầy khiếp hãi uy thế của Hữu Hiên tiên sinh, cũng chẳng biết kẻ tới là tốt hay xấu, không dám khinh suất đáp lời, song Jack biết Hữu Hiên tiên sinh là nhân vật quan trọng của Hồng môn, nhất định không tùy tiện ra tay làm việc không đâu, nên mạnh dạn đáp thay: “Tôi nghe nói ông chủ Ngũ ngụ ở gần Tây Quan, không biết Hữu Hiên tiên sinh từng tới đây bao giờ chưa?”

“Chưa từng, tôi không quen biết gì hiệu buôn này cả.”

“Vậy tại sao ngài muốn tìm ông chủ?” Jack ngạc nhiên hỏi.

Hữu Hiên tiên sinh quả quyết đáp: “Tôi tới cứu ông ta.”

Jack trợn tròn mắt, câu nói này nghe quen thuộc làm sao. Mỗi lần Lục Kiều Kiều xem phong thủy muốn chém của người ta một món tiền to đều nói vậy, lẽ nào Hữu Hiên tiên sinh cũng là tới cứu giàu giúp nghèo, chuẩn bị chặt chém Ngũ Tuấn Sinh ư? Nghĩ vậy, anh cười cười bước lại gần Hữu Hiên tiên sinh hỏi nhỏ: “Tiên sinh phát hiện ông chủ Ngũ gặp nạn, muốn giúp ông ấy dốc tiền ngăn nạn sao?”

Hữu Hiên tiên sinh thấy thái độ của Jack như vậy, liền tỏ vẻ không vui: “Cứ xem đã, gặp được người rồi nói tiếp.”

“Nhưng mấy ngày trước đã có một thầy phong thủy tới xem cho ông chủ Ngũ, nói ông ta đang gặp vận may, ngay sau đó ông chủ Ngũ nhận được một vụ làm ăn lớn.” Jack thăm dò, Hữu Hiên liền phẩy tay áo nói: “Tôi biết có kẻ giở trò mà, là tên súc sinh nào nói câu đó?”

Thấy phản ứng của Hữu Hiên tiên sinh, Jack càng lấy làm lạ, bèn đáp: “Chuyện đó tôi không biết, tối qua tôi cũng vừa tới Quảng Châu.”

Đang trò chuyện thì Ngũ Tuấn Sinh xách một rương da nhỏ bước vào cửa hiệu cùng John Lớn, Hữu Hiên tiên sinh đưa mắt nhìn lướt qua hai người, ánh mắt dừng trên mặt Ngũ Tuấn Sinh chốc lát rồi đột ngột hỏi: “Có người xem phong thủy cho ông, bảo trong mấy ngày này sẽ phát tài ư?”

Ngũ Tuấn Sinh chắp tay đáp: “Đúng là có chuyện đó, xin hỏi tiên sinh có gì chỉ giáo?”

Hữu Hiên tiên sinh gật đầu: “Tôi thấy ông chỉ là vận khí kém, chứ chưa đến nỗi tuyệt mạng, may mà tôi tới kịp thời, còn cứu được mạng ông đó.”

Ngũ Tuấn Sinh ngơ ngác hỏi: “Chuyện này nghĩa là sao?”

Hữu Hiên tiên sinh hỏi: “Ông họ Ngũ đúng không?” Ngũ Tuấn Sinh gật đầu, Hữu Hiên tiên sinh lại hỏi: “Buổi trưa ông thường ngủ trong hiệu buôn phải không?” Câu hỏi này lại được xác nhận.

“Mấy ngày nay, ông ngủ trưa thường mơ thấy một đồng cỏ đầy nắng, cỏ trên đồng rất cao, gió thổi xào xạc đúng không?”

Ngũ Tuấn Sinh sửng sốt nhìn Hữu Hiên tiên sinh: “Phải phải, tiên sinh đúng là thần tiên, đoán được cả những gì tôi thấy trong mơ, tiên sinh có gì dạy bảo?”

Hữu Hiên tiên sinh chưa đáp thì chưởng quầy đã kêu lên kinh ngạc: “Phải rồi, mấy ngày nay tôi cũng mơ thấy vậy, vì tôi ăn ngủ trong hiệu buôn, vừa rồi trước khi thức giấc lại mơ như thế.”

Hữu Hiên tiên sinh nói: “Vậy thì đúng rồi, lão chưởng quầy này, trong hiệu buôn có thang tre dài không?”

Chưởng quầy lắc đầu: “Chúng tôi ở đây chỉ lo việc giấy tờ, tiếp đãi khách hàng, không có công cụ lao động, nếu cần dùng để tôi sang hàng xóm mượn tạm?”

Hữu Hiên tiên sinh đáp: “Vậy khỏi cần, các vị theo tôi ra trước cửa, ông chủ Ngũ cũng lại tận mắt xem đi.” Nói rồi ông ta chắp tay sau lưng, ưỡn ngực rảo bước đi thẳng ra cửa, mọi người lục tục theo sau. Đứng bên dưới ban công nhìn lên tấm bảng hiệu lớn ghi mấy chữ “Hiệu buôn Ngũ Nhật Phát”, được Hữu Hiên tiên sinh nhắc nhở, mọi người mới thấy trên chữ “Phát” màu đen có chín đốm trắng xếp từ trên xuống dưới thành hình chữ S, Ngũ Tuấn Sinh lấy làm lạ hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Hữu Hiên tiên sinh đáp: “Ông sẽ rõ ngay thôi, xin mọi người lùi lại một chút.” Đoạn ông quay lại gọi hai thanh niên đồng hành gỡ tấm bảng hiệu xuống. Hai thanh niên trẻ rõ ràng là tay múa Nam sư lão luyện, một người ở bên dưới đứng tấn, một người đạp vào đầu gối rồi bước lên vai người phía trước nhảy lên, hai tay khẽ nhấc đã gỡ ngay được tấm bảng hiệu lớn treo trên khung cửa cao gần hai trượng. Lúc anh ta đáp xuống đất, mọi người đều tấm tắc khen ngợi.

Hai thanh niên khiêng tấm bảng hiệu tới trước mặt Hữu Hiên tiên sinh, ông ta tay trái đặt sau lưng, tay phải khép lại như đao, ngón tay trỏ vào dãy đốm trắng kia, cổ tay vạch thành một vòng tròn rồi đột ngột vận lực đập xuống tấm bảng, rắc một tiếng, một loạt đốm trắng bật ra khỏi bảng hiệu. Tay phải Hữu Hiên tiên sinh mượn lực cú vỗ này mà vung ra, nhanh như chớp vơ lấy tất cả những đốm trắng ấy.

Mọi người xúm lấy Hữu Hiên tiên sinh, thấy ông ta xòe tay ra, trong lòng bàn tay là chín chiếc răng trắng ởn. Jack nôn nóng hỏi: “Đây là răng gì thế?”

Hai hàng ria mép khẽ vểnh lên, Hữu Hiên tiên sinh đáp: “Hừm, đây là răng Ngũ Bộ xà, có kẻ dùng mấy chiếc răng này bày tà cục phong thủy hãm hại ông chủ Ngũ.”

Ngũ Tuấn Sinh cau mày nhìn mấy chiếc răng rắn, lại nhìn sang Hữu Hiên tiên sinh và Jack, chợt bật cười ha hả bảo Jack: “Jack, anh tìm người đến diễn vở kịch này để chứng minh tôi đã bị lừa ư? Xưa nay tôi chưa từng đắc tội với ai cả, sao lại có người muốn hại tôi?”

Jack vô cùng oan ức, đang định lên tiếng biện minh thì Hữu Hiên tiên sinh đã cao giọng quát lớn cắt lời Ngũ Tuấn Sinh: “Ông im đi, tôi không hề biết tiên sinh người Tây này, nếu hai người là bạn thì ông cũng không nên nghi ngờ ông ấy như vậy, tôi phát hiện thấy có tay bại hoại trong nghề phong thủy, xuất thủ quá đỗi tàn nhẫn, phá vỡ quy củ nên muốn thanh lý môn hộ, tiện thể giúp ông một tay thôi. Nếu ông thấy mình sống đã quá lâu, lão phu sẽ đi ngay lập tức, quyết không ngăn ông tự tìm cái chết.” Dứt lời, Hữu Hiên tiên sinh trừng trừng nhìn Ngũ Tuấn Sinh, đợi xem thái độ anh ta.

Ngũ Tuấn Sinh dù sao cũng là người đọc sách, vốn không định mỉa mai Hữu Hiên tiên sinh, chẳng qua chỉ không hiểu sự việc trước mắt mà thôi. Thấy anh ta câm bặt vì bị Hữu Hiên tiên sinh mắng mỏ, Jack lập tức giải vây: “Hữu Hiên tiên sinh đừng nóng, ông chủ Ngũ là bạn tôi, ông ấy hay đùa cợt như thế, chứ không có ý xúc phạm ngài đâu. Ngài có gì xin cứ nói cho ông ấy biết đi.” Ngũ Tuấn Sinh cũng thức thời, chắp tay xin lỗi Hữu Hiên tiên sinh, bấy giờ Hữu Hiên tiên sinh mới nói tiếp: “Sáng sớm nay tôi vốn có việc gấp phải đi, ngang qua hiệu buôn của ông, thấy bố cục phong thủy quái lạ nên mới dừng lại. Điều khiến tôi chú ý không phải hàng răng kia, mà là cái này…”

Mọi người ngẩng đầu nhìn theo tay Hữu Hiên tiên sinh chỉ, phát hiện phía trên hai cây cột chống ban công nằm hai bên cửa lớn đều buộc một sợi thừng cỏ to bằng cổ tay màu vàng úa, quấn đủ năm vòng quanh cột. Ngũ Tuấn Sinh ngạc nhiên hỏi: “Mấy sợi thừng cỏ này chính là bố cục phong thủy ư?”

“Đó không phải thừng cỏ, lấy một sợi xuống đây.” Hữu Hiên tiên sinh dứt lời, thanh niên kia lại tung người lên cột giật một sợi thừng xuống, Hữu Hiên tiên sinh đón lấy, xé lớp thừng cỏ bên ngoài, bên trong thình lình lộ ra một con rắn độc to tướng xấu xí đã khô quắt, đầu rắn vẫn há to đầy hung ác, lớp vảy trên mình xù xì, lốm đốm chỗ vàng chỗ đen rất đáng sợ. John Lớn và Ngũ Tuấn Sinh quanh năm sống ở thành thị, ít khi thấy rắn độc thú hoang, thoạt trông liền sợ hãi giật lùi mấy bước, những người khác cũng giật nảy mình.

Hữu Hiên tiên sinh nói: “Mười con rắn chia ra hai bên, mỗi cây cột quấn năm con, tổng cộng là hai mươi chiếc nanh độc, chín chiếc bay đến cắm vào bảng hiệu xếp thành hình con rắn, còn chín chiếc giấu trong hiệu buôn của ông, dẫn tà khí vào nhà, hai chiếc cuối cùng nằm trong tay tên xấu xa kia, coi như mầm độc, khiến tính mạng cả nhà ông đều nằm trong tay hắn, tà cục này gọi là Tàng Xà Phi Độc, chuyện không may sẽ xảy ra cực nhanh cực tàn độc, nội trong năm ngày là ứng nghiệm. Nếu tôi không tính sai, năm ngày trước từng có người tới cửa xem phong thủy, hôm nay chính là ngày cuối cùng trong hạn kỳ.”

Ngũ Tuấn Sinh bấy giờ đã lạnh toát cả người, nhưng mồ hôi trán lại đổ ròng ròng, anh ta đột nhiên thấy khát cháy cổ, bèn vịn ghế ngồi xuống, sai chưởng quầy bưng trà ra mời, bản thân cũng uống luôn mấy chén. Trong đám mấy người, Jack vẫn được coi là bình tĩnh nhất, lúc ở Côn Minh, anh đã cùng Lục Kiều Kiều trải qua không ít kỳ án phong thủy, khả năng chống chịu về tâm lý khá vững vàng, trong lúc mọi người còn thở hổn hển, anh đã hỏi Hữu Hiên tiên sinh: “Ngài nhìn ra tà cục phong thủy này tôi có thể hiểu được, nhưng sao lại thấy cả cảnh tượng trong mơ của ông chủ Ngũ? Điều này quả hết sức thần kỳ.”

Qua lời kể của đệ tử Hồng môn, Hữu Hiên tiên sinh đã nghe danh Lục Kiều Kiều từ lâu, cũng sớm biết người Tây này là chồng của cô. Lúc này Jack vẫn có thể bình tĩnh hỏi một câu có trình độ như vậy, Hữu Hiên tiên sinh cũng chẳng lấy làm lạ, nhìn vẻ ham học hỏi của Jack, ông thoáng nở nụ cười kín đáo, giải thích: “Người ta trước lúc lâm chung đều có mộng báo, đặc biệt những người chưa tới số nhưng lại bị kẻ xấu bày bố cục phong thủy phá vỡ bát tự hãm hại như ông chủ Ngũ đây, trong giấc mơ sẽ càng sản sinh những điềm báo mãnh liệt, thôi thúc con người tự cứu. Nếu trước khi chết ngày nào ông ta cũng mơ thấy ác mộng, ắt sẽ đi tìm người giải mộng, rồi từ trong ác mộng đoán được sự việc sắp xảy ra, cuối cùng sẽ ngừng tất cả những việc dẫn tới cái chết, thậm chí còn có thể gặp được quý nhân hóa giải, bởi vậy, tên xấu xa này phải che giấu hồn phách của ông ấy trước.”

Jack nghe mà hết vía, lại hỏi: “Giấc mộng của ông chủ Ngũ đều do gã thầy phong thủy kia tạo ra ư?”

“Không phải, tôi chỉ nói là tên xấu xa đó đã che đậy giấc mộng của ông ấy.” Hữu Hiên tiên sinh bấy giờ mới nâng chén, nhấp ngụm trà rồi nói tiếp: “Tôi vừa trông thấy trước cửa dùng thừng cỏ bày thành cục thế rắn độc quấn cột, vốn tưởng rằng người làm trong hiệu buôn vô ý quấn dây thừng thành như vậy, nhưng nhìn kỹ mấy chiếc răng găm vào bảng hiệu, tôi nhận ra mấy thứ đó không phải thừng cỏ, mà là rắn độc dùng thừng cỏ bọc lại, bấy giờ mới hiểu sự hiểm độc của kẻ bày cục. Khi con người ta bị kẻ khác âm thầm hãm hại, dù bản thân không biết, nhưng cũng sẽ có giấc mơ liên quan đến rắn độc; nếu bị tiểu nhân hãm hại, người ta sẽ mơ thấy mình rơi xuống hang sâu tăm tối, ở giữa một bầy rắn độc, bị chúng cắn xé rồi giật mình tỉnh giấc. Tôi nghĩ đối phương đã bày một cục thế không chút sơ sẩy, mối lo duy nhất là ông chủ Ngũ sẽ bị cơn ác mộng của mình nhắc nhở, không bước vào cái bẫy mà hắn giăng sẵn, nên khi hắn bày cục hại người, cũng đồng thời bọc cỏ xung quanh con rắn, một là để che mắt người ta, hai là để che đậy cảnh tượng trong mơ của khổ chủ. Vì thế, trong mơ ông ấy thấy những thân cỏ vừa cao vừa dài, thực ra là đang rơi vào hang rắn, mỗi cọng cỏ phất phơ chính là hóa thân của một con rắn độc.”

Jack vốn tinh tế, còn phát hiện ra một điểm lạ lùng: “Không phải Hữu Hiên tiên sinh nói ông chủ Ngũ sẽ mơ thấy hang rắn tối om ư, sao thực tế ông ấy lại thấy ánh mặt trời?”

Hữu Hiên tiên sinh nghe Jack hỏi câu này mới thực sự mỉm cười, khoan dung đáp: “Chồng Lục Kiều Kiều thông minh hơn đám hậu sinh này nhiều.”

Ngũ Tuấn Sinh lau mồ hôi, bình ổn hơi thở, nghe Hữu Hiên tiên sinh cũng nhắc tới Lục Kiều Kiều, không khỏi ngẩng lên nhìn hai người. Thấy Jack hung hãn trừng mắt nhìn lại, Ngũ Tuấn Sinh vội rời mắt đi, không dám trêu vào anh.

Hữu Hiên tiên sinh lại nói: “Ánh mặt trời trong giấc mơ của ông ấy bắt nguồn từ vị trí găm hàng răng rắn trên bảng hiệu, cả dãy hiệu buôn Tây này đều ở phía Bắc hướng về Nam, mặt quay về phía dòng Châu Giang, bảng hiệu cũng hướng về phía Nam, vị trí chữ ‘Ngũ’ trên bảng hiệu đại diện cho thái dương, cũng có ý chỉ giờ Ngọ giữa trưa.”

“Tôi hiểu rồi, răng độc găm vào vị trí đó có thể dẫn tà khí vào nhà, cũng có thể kích phát dương khí chiếu sáng cảnh tượng trong mơ.” Nghe Jack chen vào một câu, Hữu Hiên tiên sinh lộ vẻ tán thưởng, cảm mến anh hơn hẳn lúc mới gặp. Đoạn, ông nhìn sang Ngũ Tuấn Sinh: “Lão phu đã nói hết lời, tiếp theo muốn sống hay muốn chết thì tùy ông chủ Ngũ thôi.”

Ngũ Tuấn Sinh lúc này đã phục sát đất, vội nài nỉ: “Đương nhiên muốn sống, xin Hữu Hiên tiên sinh ra tay cứu mạng cho, tôi phải làm gì bây giờ?”

“Chuyện này phải xem ông chuẩn bị đi làm gì.” Nói đoạn, Hữu Hiên tiên sinh liền vắt chéo chân đợi nghe Ngũ Tuấn Sinh nói.

Ngũ Tuấn Sinh tông tốc kể hết ngọn ngành, nào là thầy phong thủy gõ cửa đoán điềm lành, lập tức gặp ngay một vụ làm ăn lớn, đánh hàng máy ảnh. Hữu Hiên tiên sinh nghe rõ đầu đuôi rồi nói: “Ông đã hoàn toàn sa vào bẫy của đám lừa đảo, lẽ ra tôi không nên giúp ông. Người trên giang hồ muốn kiếm cơm thường phải gạt đám công tử bột như các ông, ông đừng bảo chúng tôi xấu xa, lúc các người phát tài, có từng cứu tế giúp cho bách tính một đồng một cắc nào không? Bởi thế tôi không có nghĩa vụ phải giúp ông. Có điều kẻ lừa đảo chân chính tuyệt đối không thể tham tài mà hại người, nhất là còn vận dụng phong thủy phối hợp với ngón nghề lừa đảo, chẳng nề nghịch thiên sát nhân để đạt mục đích, quả là thương thiên hại lý. Kẻ này không có tư cách làm nghề lừa gạt, cũng chẳng có tư cách làm phong thủy sư, bất luận là đồng đạo giang hồ hay người học huyền pháp đều có trách nhiệm thanh lý môn hộ. Hôm nay ông cứ đi giao tiền lấy hàng, tên xấu xa kia là chủ mưu, nhất định hắn sẽ mò đến nơi giao hàng, chúng tôi muốn bắt hắn, ông phải giúp chúng tôi một tay.”

Ngũ Tuấn Sinh gật đầu lia lịa nhận lời, Jack cũng nói: “Hữu Hiên tiên sinh, tôi cũng muốn giúp ông một tay, không rõ tôi có thể làm gì?”

Hữu Hiên tiên sinh kiên định nhìn Jack: “Tôi biết anh là tay thiện xạ, anh bằng lòng giúp thì hay quá. Có điều nghe nói Lục Kiều Kiều phải nhiều tiền mới ra tay, chồng cô ấy cũng là người làm ăn lớn, anh sẽ không chịu làm ăn thua thiệt đâu nhỉ?”

Jack gãi đầu cười gượng: “A ha ha phải phải, đúng là tôi có việc muốn nhờ Hữu Hiên tiên sinh giúp đỡ.”

“Tôi biết mà, chuyện của anh để ngày mai bàn tiếp.” Nói đoạn Hữu Hiên tiên sinh quay sang bảo Ngũ Tuấn Sinh: “Tôi cũng không chịu làm ăn lỗ vốn đâu. Mạng của ông, cùng rương tiền mà ông cầm cố tất cả tài sản để vay này, lẽ ra đều sẽ bị đoạt đi trong hôm nay, hiện giờ tôi đã giúp ông giữ lại mạng sống, đổi lại ông phải trả nửa rương tiền, ông thấy có đáng không?”

Tiền bạc trong rương da một nửa là do Ngũ Tuấn Sinh vay mượn khắp nơi, giờ Hữu Hiên tiên sinh vừa mở miệng đã đòi cướp nửa rương tiền của anh ta, Ngũ Tuấn Sinh nghe câu này liền thấy trước mắt tối sầm, ngã phịch xuống chiếc ghế gỗ trắc, chưởng quầy vội chạy lại lấy khăn nóng lau mồ hôi trên mặt cho anh ta. Cuối cùng Jack cũng hiểu được một câu châm ngôn của Trung Quốc: “Gừng càng già càng cay”. Năng lực chặt chém của Hữu Hiên tiên sinh quả hơn xa Lục Kiều Kiều, chỉ nửa canh giờ đã hốt nửa gia sản nhà họ Ngũ nhẹ như không. Hữu Hiên tiên sinh vẩy vẩy xác con rắn Ngũ Bộ, nhìn Ngũ Tuấn Sinh, Ngũ Tuấn Sinh lại ngó sang Jack, Jack mặc kệ cả hai, móc trong túi quần jean chật căng ra một chiếc đồng hồ quả quýt, mở xem giờ đánh xoạch rồi đóng lại đánh cách, tiếng đóng mở đồng hồ đơn điệu lặp đi lặp lại trong căn phòng im phăng phắc, khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề. Ngũ Tuấn Sinh biết thời gian không còn nhiều, anh ta phải nhanh chóng đưa ra quyết định hoặc nộp tiền giao hàng ngay, hoặc giao việc này cho Hữu Hiên tiên sinh xử lý.

Sau cùng, Ngũ Tuấn Sinh bất lực khẽ giơ tay lên với Hữu Hiên tiên sinh, Hữu Hiên tiên sinh lập tức đưa con rắn cho hai thanh niên đi cùng: “Ngươi dùng cỏ bọc nó trả về chỗ cũ, đừng phá bố cục của hắn, tránh đánh rắn động cỏ… Đếm lấy một nửa số tiền trong rương của ông chủ Ngũ rồi đem về nhà trước đi, ở đây có Jack tiên sinh giúp ta là đủ.”

Đoạn ông ta lại hỏi Ngũ Tuấn Sinh: “Tên bại hoại xem phong thủy cho ông hẳn đã đi xem hết từ trong ra ngoài hiệu buôn rồi, có phải không?” Ngũ Tuấn Sinh gật đầu xác nhận, Hữu Hiên tiên sinh bèn yêu cầu anh ta dẫn ông tới phòng chính trên tầng hai hiệu buôn, nơi hằng ngày Ngũ Tuấn Sinh vẫn làm việc và tiếp đãi những vị khách quan trọng.

Mái hiên kiểu Quảng Châu thực ra chính là phần lầu hai của căn nhà chờm ra phần đường dành cho người qua lại, kết cấu này phổ biến hầu khắp các con đường lớn toàn thành, rất thực dụng ở miền Nam mưa nhiều, người đi đường không cần che ô cũng có thể đi qua mấy dãy phố, vì thế ngay trên hai cây cột bị rắn độc quấn quanh là phòng chính của tầng hai, từ trong phòng nhìn ra là đầm Bạch Nga nằm ở ngã ba sông Châu Giang, phía dưới phòng là cửa chính hiệu buôn.

Hữu Hiên tiên sinh lục soát kỹ án thư song chẳng phát hiện gì, lại kiểm tra sang chiếc ghế Ngũ Tuấn Sinh hay ngồi, quả nhiên phát hiện chín chiếc nanh độc khác găm sâu vào lưng ghế, cũng xếp thành hình chữ S như trên bảng hiệu, Ngũ Tuấn Sinh trông thấy giật nảy mình, Hữu Hiên tiên sinh lại vỗ một chưởng cho mấy chiếc răng kia rơi ra, nói: “Bố cục bên ngoài có thể để đó, chỉ cần nhổ đám răng này ra, sẽ cắt đứt luồng tà khí thông từ ngoài vào trong, bằng không à, hừm, rắn độc cắn lưng, ông có tiền nghìn bạc vạn cũng chẳng còn mạng mà tiêu đâu.” Ngũ Tuấn Sinh gật đầu lia lịa khen phải.

Hữu Hiên tiên sinh giải quyết xong vấn đề phong thủy nội bộ, lập tức cắt đặt công việc cho từng người, rồi theo giờ hẹn cùng tới kho hàng ở Tây Đê giao dịch.

Kho hàng ở Tây Đê là một dãy nhà mái bằng kiên cố bên bờ đầm Bạch Nga, Châu Giang, những thuyền buôn lớn nhỏ sau khi chở hàng qua cửa khẩu hải quan tập kết lên bờ, sẽ có khách buôn tận gốc tới trực tiếp trả tiền lấy hàng. Tuy hôm nay mưa dầm nhưng người xe vẫn qua lại tấp nập, hai cỗ xe ngựa kiểu Tây tới trước cửa kho hàng số hai mươi ba. Trong cỗ xe đằng trước là Ngũ Tuấn Sinh và bốn tay hộ vệ, còn trong xe sau là thương gia người Đức và phiên dịch của gã được đón từ khách sạn tới. Thương gia người Đức xuống xe, người phiên dịch chìa giấy tờ chứng minh thân phận cho bảo vệ kho hàng xem, rồi dẫn Ngũ Tuấn Sinh vào. Ngũ Tuấn Sinh cho hai tay hộ vệ ngồi lại trong xe đoạn hậu, còn mình xách một rương đầy tiền mặt, dẫn theo hai tay hộ vệ căng thẳng bước vào kho hàng tiến hành giao dịch.

Vì mục đích bảo an nên kho hàng không có cửa sổ, trên mái cũng không trổ ô, sau khi họ bước vào, cửa lớn liền bị bảo vệ kho hàng khóa trái, bên trong tức thì tối sầm lại. Ngũ Tuấn Sinh nhất thời chưa thích ứng được với bóng tối, đành vịn tay vào hộ vệ bên cạnh đứng một hồi mới trông thấy trong kho có mười mấy ngọn đèn dầu đang leo lét sáng, dưới ánh đèn là một đống hộp gỗ lớn, dễ đến hơn nghìn cái, chất kín nhà kho, chỉ chừa lại mấy lối đi sâu hút ngoắt ngoéo.

Thương gia người Đức mở mấy hộp máy ảnh ra cho Ngũ Tuấn Sinh nghiệm hàng, sau đó đôi bên cùng đi một vòng quanh kho, đếm lại số lượng hộp đối chiếu với hóa đơn. So thấy không có gì sai sót, Ngũ Tuấn Sinh đòi xem thêm mấy hộp nữa do mình tự chọn, thương gia người Đức lại nói phải đếm tiền đã mới cho xem. Ngũ Tuấn Sinh nói: “Vốn quay vòng của hiệu buôn nhà tôi đang bị tắc, hiện tại chỉ đem theo được số tiền giấy tương đương bảy vạn lượng bạc, hôm nay chúng tôi chỉ lấy một nửa số hàng ghi trên hóa đơn thôi.”

Thương gia người Đức biến sắc, thông qua miệng phiên dịch, không ngừng chửi bới Ngũ Tuấn Sinh không giữ chữ tín, Ngũ Tuấn Sinh chỉ cười trừ xin lỗi, nói hai ngày sau nhất định sẽ đem thêm tiền đến lấy nốt lượng hàng còn lại. Thương gia người Đức và tay phiên dịch thì thào với nhau mấy câu rồi đồng ý yêu cầu của Ngũ Tuấn Sinh, nhưng phải hoàn thành lần giao dịch đầu tiên này trước. Đến lúc này, Ngũ Tuấn Sinh đã hoàn toàn chắc chắn đây là một trò bịp.

Vốn dĩ Hữu Hiên tiên sinh trước khi ra khỏi cửa đã nói, trò lừa bịp này tên gọi “Giáp sinh tôn”, huy động thật nhiều người bày ra một vở kịch lớn, tất cả những kẻ xuất hiện bên cạnh Ngũ Tuấn Sinh thúc giục anh ta giao tiền lấy hàng đều cùng một bè lừa gạt. Trước tiên bọn chúng cho người đóng giả làm thương gia Đức cung cấp cho Ngũ Tuấn Sinh món hàng mới chưa có trên thị trường với giá thấp, để anh ta nghiệm hàng thấy đúng là hàng thật, sau đó cắt đặt thật nhiều người giả làm khách buôn nước ngoài và người trong vương phủ ra giá thật cao trên thị trường hòng mua hàng, đương nhiên cũng bao gồm cả những kẻ tới gõ cửa hiệu buôn Ngũ Nhật Phát hỏi mua, tạo ra bầu không khí sôi sục săn lùng món hàng mới này. Vì món hàng này là đồ mới, kênh lấy hàng duy nhất của Ngũ Tuấn Sinh chỉ có thương gia người Đức xuất hiện ngay từ đầu, cũng không có giá so sánh, bởi thế sau khi thu nhận thông tin về nhu cầu thị trường anh ta không thể lập tức giao dịch với bên mua giả, buộc phải quay về tìm tên thương gia Đức giả hiệu kia. Lúc này Ngũ Tuấn Sinh sẽ cho rằng mình đã nắm được cơ hội hiếm có, một lượng lớn người mua và một người bán duy nhất đều nằm cả trong tay. Hàng tốt ngay trước mặt, việc ra tay chỉ trong chớp mắt, giá nhập thấp mà giá bán cao, cơ hội cất tay liền kiếm được tiền sờ sờ ra đó, bất kỳ người nào có lòng tham đều sẽ động lòng mà trúng kế.

Hiệu buôn Ngũ Nhật Phát là phú thương trong vùng, giàu kinh nghiệm buôn bán, bình thường rất khó trúng kế, tại sao lại bị chọn làm đối tượng lừa gạt? Thì ra lão thầy phong thủy kia đã âm thầm quan sát phong thủy các hiệu buôn Tây ở Thập Tam Hàng, tính ra được mấy năm nay hiệu buôn Ngũ Nhật Phát làm ăn kém nhất, trong tình hình này, ông chủ nhất định rất bất mãn với mặt hàng truyền thống của cửa hiệu, đồng thời nôn nóng muốn gầy dựng lại sự nghiệp, vì vậy trước hết hắn ta chơi đòn tâm lý, tới xem phong thủy cho cửa hiệu, khiến Ngũ Tuấn Sinh tin rằng vận may đã ở ngay trước mắt, sau đó bày cục diện Tàng Xà Phi Độc, xua đuổi chút vận may cuối cùng còn sót lại của Ngũ gia, dồn những kẻ yếu bóng vía vào chỗ chết, sau cùng mau chóng phát động cái bẫy “Giáp sinh tôn” đã sắp đặt sẵn, dụ Ngũ Tuấn Sinh dốc hết số tiền vay được bằng danh dự ra mua một lô hàng mới mà xưa nay anh ta chưa từng tiếp xúc, hàng hóa trong kho chỉ có hàng mẫu là thật, còn lại đều là hộp không.

Mắt xích quan trọng nhất của trò bịp này là lấy tiền, chỉ cần giao tiền vào tay kẻ bịp, hắn sẽ biến mất tăm dạng, nên bọn chúng nhất định phải chọn một nơi đông đúc để giao hàng, như vậy mới dễ tẩu thoát. Lúc bước vào kho hàng ở Tây Đê, Ngũ Tuấn Sinh phát hiện nơi này quả nhiên tấp nập người qua lại, rất thích hợp để lẩn trốn, lòng đã biết lời Hữu Hiên tiên sinh không sai chút nào. Hữu Hiên tiên sinh cũng dặn rằng, thương gia bình thường rất ghét trước khi giao nhận lại đòi giảm bớt số hàng trên hóa đơn, huống hồ là thứ hàng nghe đồn đang đắt như tôm tươi thế này, nếu không đủ tiền thì không nhất thiết phải giao dịch tiếp. Bởi vậy nếu thương gia người Đức không muốn Ngũ Tuấn Sinh nghiệm hàng đại trà, lại chịu giao nhận một nửa số hàng thì nhất định có sự lạ. Nên biết rằng, đối với những tên lừa bịp, kiểm tra nhiều hàng sẽ phát hiện ra ngay hàng không đúng với mẫu, hơn nữa lừa được phân nửa số tiền chúng đã thỏa mãn lắm rồi. Phàm kẻ lừa gạt sợ nhất là đêm dài lắm mộng, con mồi tham lam muốn kiếm tiền nhanh chóng thì kẻ bịp càng tham lam hơn, muốn kiếm tiền nhanh hơn, nên chúng chẳng cần quan tâm nhiều ít, quan trọng nhất là có tiền nhanh.

Theo lời dạy của Hữu Hiên tiên sinh, Ngũ Tuấn Sinh bảo thương gia người Đức: “Ông muốn nhận tiền trước cũng được, gọi người bày hai cái bàn ra đây, chúng ta cùng đếm là rành mạch nhất.”

Phiên dịch nói được, đoạn bê ra hai cái bàn, để hai tay hộ vệ đứng bên cạnh bảo vệ, Ngũ Tuấn Sinh ngồi xuống mở rương da ra, từ từ đếm rành mạch từng xấp từng xấp tiền giấy, rồi báo số đưa sang bàn của thương gia Đức. Đếm được mười mấy cọc tiền, đột nhiên một giọng nói từ sâu bên trong kho hàng vang lên: “Ông chủ ơi, trong mấy cái hộp bên này đều có hai chiếc máy ảnh, nhưng không có chân máy!”

Mọi người đều kinh ngạc nhìn theo hướng đó, tay phiên dịch cũng ngạc nhiên đứng dậy: “Sao thế được, trong mỗi hộp đều có một máy, một chân và linh kiện mà.”

Lúc này cả tay phiên dịch lẫn gã thương gia Đức đều căng thẳng đứng phắt dậy, nói muốn đi vào trong xem có chuyện gì, nếu giao hàng cho Ngũ Tuấn Sinh mà trong mỗi hộp lại có tận hai máy thì bọn chúng lỗ to. Trước mặt Ngũ Tuấn Sinh một bên là đống tiền đang đếm dở, một bên là rương da đựng tiền, bất ngờ xảy ra biến cố, anh ta cũng không biết nên làm sao mới phải. Theo lời Hữu Hiên tiên sinh, chỉ cần đối phương định giở trò gì đó dẫn dụ bản thân rời đi, thì đó là thời cơ chuẩn bị hạ thủ, anh ta nhất định phải giả ngốc để bọn chúng lấy tiền. Nhưng hiện tại trước mặt anh ta lại là toàn bộ vốn liếng của hiệu buôn cùng khoản vay kếch xù, trước lúc tới đây đã bị Hữu Hiên tiên sinh lấy một nửa, nếu mất nốt nửa này thì anh ta không thể sống tiếp nữa.

Ngũ Tuấn Sinh thấy thương gia Đức và phiên dịch đi vào sâu trong kho, nháy mắt đã khuất dạng, chỉ nghe tiếng giày da gõ xuống nền gạch cồm cộp. Anh ta vội gom toàn bộ tiền vào rương, hai tay đậy nắp rương lại, đúng lúc ngón tay đang cài khóa rương thì mười mấy ngọn đèn dầu trong kho hàng đồng loạt tắt phụt, Ngũ Tuấn Sinh và hai hộ vệ lập tức biến thành người mù. Đúng lúc này, tay Ngũ Tuấn Sinh chưa kịp nắm lấy quai rương, đã nghe một âm thanh từ bàn vang lên, cảm thấy chiếc rương ngay trước mặt mình đột ngột bay lên không, theo phản xạ, anh ta vội vươn tay ra ôm nhưng chỉ ôm vào khoảng không, bèn gào lên: “Rương bay lên trời rồi, mau giữ lấy tiền!”

Xung quanh vang lên một tràng tiếng bước chân, chắc hẳn là đám người canh cửa kho hàng bỏ chạy, hai tên hộ vệ vừa đỡ Ngũ Tuấn Sinh vừa mò mẫm trên bàn tìm chiếc rương. Ngũ Tuấn Sinh giận đến nỗi đẩy phắt hai tên hộ vệ ra, lần theo tiếng chiếc rương trên không, vừa gào thét vừa chạy tới trước, chợt đụng phải giá hàng ngã lăn ra đất. Anh ta căng mắt ra nhìn nhưng chẳng thấy gì cả, sợ đến nỗi khóc rống lên, nhưng không nặn ra được một giọt nước mắt.

Hai tên hộ vệ vội chạy tới bên cạnh định đỡ anh ta lần ra cửa xem tình hình, nhưng Ngũ Tuấn Sinh hiện giờ chỉ muốn tìm chết, vùng vẫy giằng ra khỏi tay hộ vệ, cắm đầu chạy thẳng tới trước, đập đầu vào rương gỗ, lại ngã lăn ra đất, ngất lịm đi.

Hữu Hiên tiên sinh và Jack miệng ngậm xì gà đứng dưới hàng hiên nhà kho trú mưa, trước cửa kho hàng số hai mươi ba có hai cỗ xe ngựa của Ngũ Tuấn Sinh, song hai người lại nhìn chằm chặp vào cửa kho hàng số hai mươi hai. Jack hỏi Hữu Hiên tiên sinh: “Tại sao sau khi lấy được tiền, chúng nhất định chuồn ra theo cửa kho hàng số hai mươi hai chứ không phải hai mươi tư?”

Vẫn không rời mắt khỏi cửa kho hàng số hai mươi hai, Hữu Hiên tiên sinh hỏi ngược lại Jack: “Anh thành thân với Lục Kiều Kiều bao lâu rồi?”

Jack bấm ngón tay đếm: “Ừm… Sáu năm rồi.”

“Ở bên cô ta sáu năm mà không học được chút kiến thức phong thủy sơ đẳng này, quả là quá ngu ngốc.”

Jack cũng thấy hơi khó tin, đành nhún vai đáp: “Chúng tôi không kiếm ăn bằng nghề xem phong thủy, sáu năm nay chỉ dựa vào buôn bán, cô ấy cũng không hề dạy tôi những điều này… Ông giảng cho tôi biết lý do đi.”

“Dốt thật, hai mươi ba tiến thêm một là hai mươi tư, lùi lại một là hai mươi hai, bọn chúng lừa được tiền muốn rút lui, đương nhiên phải dùng số lùi.”

Jack vừa kinh ngạc vừa chán nản gãi đầu hỏi: “Không thể nào, phong thủy sư đều suy luận sự việc như vậy ư?”

Hữu Hiên tiên sinh lườm Jack: “Đồ quỷ Tây nhà anh hiểu cái gì? Cả tôi anh còn không tin à? Nếu anh không phải chồng Lục Kiều Kiều, tôi cũng chẳng thèm giải thích đâu. Ông thọ[53] kia họ Ngũ phải không?”

Jack gật đầu, Hữu Hiên tiên sinh lại nói: “Cục diện phong thủy này nhắm vào chính mệnh cục của ông ta, chỗ nào cũng thấy số năm, con số đại biểu cho ông ta, sau đó lại ra sức dùng những số khác để đả phá và mê hoặc con số năm này, ví như bố cục phong thủy trước cửa hiệu Ngũ Nhật Phát chính là trái phải đều có năm con rắn. Tính theo phong thủy tử bạch phi tinh, hai mươi ba trừ đi chín còn năm, hai mươi ba và năm đều là số ngũ hành thuộc tính Thổ, thêm một tức tiến thần thì là cát vị, giảm một tức thoái thần thì là hung vị, bọn chúng trước hết dùng hai mươi ba dẫn ông chủ Ngũ vào bẫy, sau đó trong kho hàng lại bày ra cục diện phá hủy số năm, sau cùng rút êm theo hung vị thoái thần, sắp đặt phong thủy hết sức kín kẽ không một sơ hở.”

“Ồ! Tôi từng nghe Kiều Kiều nhắc tới…” Thấy Jack như sực hiểu ra, Hữu Hiên tiên sinh bực bội chống nạnh nhìn xem anh định nói gì: “Kiều Kiều nói nếu muốn vận dụng phong thủy giúp người thì phải dùng phương vị cát thần, còn mấy việc giết chóc và mưu mô thì phải ra tay từ hung vị mới thành công được… Nhưng như vậy ông Ngũ sẽ chết trong kho hàng số hai mươi ba ư?”

Hữu Hiên tiên sinh nghe Jack hỏi mới hơi nguôi cơn tức, thầm nghĩ: hỏi thế này mới có tí trí óc chứ.

“Nếu tà cục trong hiệu buôn không được giải thì ông chủ Ngũ tham lam như vậy, nhất định phải chết ở đây, ông ta chết đi cũng chẳng ai báo quan, lại không có đối chứng, chính là kết quả mà đối phương mong đợi. Nhưng hiện giờ cục diện phong thủy sát nhân trong hiệu buôn đã được phá giải một nửa, ông ta không chết trong đó được đâu, quá lắm chỉ gần chết thôi.”

Jack cắn điếu xì gà mấp máy môi nói: “Nếu chỉ gần chết, cũng phải tốn không ít tiền thuốc…”

Hữu Hiên tiên sinh lạnh lùng: “Giữ được mạng và một nửa gia sản, còn muốn thế nào nữa? Cẩn thận, có người chạy ra cửa kho hàng số hai mươi hai kìa.”

Trên cánh cửa kho hàng số hai mươi hai hé ra một ô nhỏ, một đôi mắt từ trong ô cửa nhìn ra ngoài, nhưng cửa không hề mở. Trong khi ấy cánh cửa kho hàng số hai mươi ba mà Ngũ Tuấn Sinh bước vào chợt mở bung, một tay hộ vệ xông ra, hét gọi hai hộ vệ đang ngồi trên xe trú mưa: “Xảy ra chuyện rồi, mau vào giúp một tay đi! Mau lên!” Hai hộ vệ kia vừa rút đoản đao trên xe lao vào kho hàng số hai mươi ba, kho hàng số hai mươi hai đột ngột mở toang cửa, sáu người nối đuôi nhau chạy ra, chia thành hai tốp chạy về hai hướng, chớp mắt đã mất dạng giữa đám đông.

Jack và Hữu Hiên tiên sinh nấp dưới mái hiên kho hàng đối diện thấy rõ mồn một, ba người chạy hướng Đông là thương gia Đức và hai gã đàn ông mặc áo ngắn, thương gia Đức tay xách rương da, chúng cùng một tốp phu khuân vác di chuyển tới cửa bến thuyền rồi chen ra, ba người chạy theo hướng Nam dẫn đầu là tay phiên dịch người Trung Quốc mặc áo dài, theo sau còn hai người mặc áo ngắn khiêng một cái sọt tre dùng vải đậy kín.

Jack chú ý ngay một gương mặt quen thuộc, góc cạnh rõ ràng, quai hàm bạnh khiến cả gương mặt thành ra vuông chằn chặn, chính là kẻ từng giao phong với Lục Kiều Kiều hai lần, Triệu Kiến. Giờ đây hắn mặc áo ngắn của người canh kho, đầu đội nón tre che khuất nửa mặt trên, nhưng cái quai hàm vuông quá đặc trưng kia vẫn không qua nổi con mắt quan sát tinh tế của Jack.

Triệu Kiến và một hán tử mặc áo ngắn cùng khiêng sọt tre, hấp tấp theo sau tay phiên dịch, ba người rảo bước lẩn vào giữa tốp phu khuân vác chạy về phía bến thuyền. Jack ném điếu xì gà trong tay đi, kéo sụp chiếc mũ da bò xuống, gần như đồng thời cùng Hữu Hiên tiên sinh bám theo Triệu Kiến. Hữu Hiên tiên sinh giương ô, nhanh nhẹn lách qua mấy phu khuân vác đang cõng bao tải to, tới sau lưng Jack nói nhỏ: “Anh cũng nhìn ra toán người nào mang tiền cơ à, thông minh quá nhỉ.”

Jack không dám rời mắt khỏi ba kẻ kia, chỉ đáp: “Lúc đầu ông còn chê tôi ngu đấy thôi.”

“Đó chỉ là thông minh đột xuất thôi, bản lĩnh của vợ, anh không học được đến nửa móng tay.” Lúc nói chuyện, hai hàng ria mép của Hữu Hiên tiên sinh cứ vểnh lên. Song Jack chẳng lấy thế làm điều, trái lại, anh còn cảm thấy thân thiết và có bản năng thích ứng với những câu sổ toẹt của ông, còn cảm thấy ông giống như một thầy giáo già nghiêm khắc, luôn miệng mắng mỏ chỉ vì lo cho học trò. Jack cười hì hì hỏi: “Sao ngài nhận ra bọn chúng đem theo tiền?”

“A, tên quỷ ranh này còn dám đố cả tôi nữa, đồ ngu cũng nhìn ra được cái rương kia nhẹ trong khi sọt tre lại nặng, đám lừa bịp đã đánh quả nhất định không ngu tới nỗi vừa lừa lấy rương tiền của người ta lại dùng đúng cái đó đựng tiền bỏ chạy, chuyện này nghĩ bằng đầu gối cũng ra. Còn anh nhận ra điều gì?”

“Tôi nhận ra Triệu Kiến, gã canh kho khiêng sọt tre đi bên phải chính là hắn.” Vừa nghe nhắc tới tên Triệu Kiến, Hữu Hiên tiên sinh liền đưa tay nắm lấy cánh tay Jack, Jack vẫn rảo bước, miệng nói tiếp: “Triệu Kiến chính là tên xấu xa phá huyệt Thập Diện Mai Phục tại núi Kê Đề, sau đó lại bày cục diện phong thủy tại phủ Thiều Châu hãm hại quan châu, bị bọn tôi nhìn thấu, à không phải, là bị Kiều Kiều nhìn thấu, còn đánh nhau một trận ác liệt.”

Đương lúc trò chuyện, Triệu Kiến và hai người kia đã tới bờ sông, sắp lên một con thuyền nhỏ đã chuẩn bị sẵn, thuyền có mui bằng vải dầu, không nhìn thấy được bên trong. Nhưng Jack và Hữu Hiên tiên sinh cũng có thuyền, thuyền buôn viễn dương Green đã được John Lớn cho đậu ngay giữa đầm Bạch Nga, một đội thủy thủ da đen chèo xuồng cứu sinh cập vào bến thuyền đợi họ.

Hữu Hiên tiên sinh lên thuyền, giương ô ngồi giữa đám thủy thủ da đen, lạnh băng nhìn con thuyền của Triệu Kiến rời bờ. Jack bảo đám thủy thủ: “Dốc toàn lực tiến lên, chặn con thuyền kia ở giữa đầm.” Nhưng Hữu Hiên tiên sinh lại nói: “Đừng! Cứ bám đuôi cách chúng xa xa một chút, khi nào tôi bảo chặn lại thì hẵng xông lên.” Jack hiểu Hữu Hiên tiên sinh làm vậy là muốn đi xa khỏi khu vực nội thành nhiều quan binh rồi mới ra tay, rõ ràng đã quyết dồn Triệu Kiến vào chỗ chết, bèn nói với ông: “Triệu Kiến phạm tội lừa gạt, nếu bắt sống hắn ở đây có thể giao ngay cho quan phủ phán xét, ông bạn họ Ngũ cũng lấy lại được tiền, vậy mới là công bằng.”

Hữu Hiên tiên sinh sầm mặt xuống, giọng điệu và khí thế khác hẳn lúc chuyện phiếm vừa rồi: “Jack này, anh là người Tây, cũng là bạn bè của Hồng môn, anh nói vậy tôi không trách. Giờ tôi nói cho anh biết, đây là đất của người Hán, quan phủ của chúng tôi không phải bọn chó Thanh, thiên hạ có công bằng, nhưng công bằng phải do chúng tôi phán xử, chứ không đến lượt lũ chó ấy.”

Bấy giờ Jack mới biết vừa rồi mình đã nói sai. Hữu Hiên tiên sinh là hữu tướng trong Hồng môn, Hồng môn xưa nay tự cho mình là Minh triều chính tông, giương cao lá cờ phản Thanh phục Minh, trong mắt họ, chính quyền triều Thanh chỉ là một lũ xâm lược, họ không hề thừa nhận triều Thanh, đương nhiên cũng không thừa nhận pháp luật và sự phán xử của triều Thanh.

Chiếc xuồng cứu sinh ung dung bám theo con thuyền của Triệu Kiến, người trên thuyền rõ ràng cũng phát hiện có xuồng bám đuôi, nên càng chèo nhanh hơn. Nhưng xuồng cứu sinh có hai tốp tám tên thủy thủ da đen, trong khi thuyền của Triệu Kiến chỉ có hai mái chèo dài khua nước, không cách nào chạy thoát được. Trời sập tối rất nhanh, hai con thuyền một trước một sau từ Châu Giang tiến vào một khúc sông uốn lượn, Jack biết Triệu Kiến định nhân lúc đêm tối sẽ cập bờ chuồn thẳng.

Xuồng cứu sinh vừa tiến vào cửa sông, Hữu Hiên tiên sinh liền quát lớn: “Toàn lực tiến lên, chặn ngay Triệu Kiến lại.” Các thủy thủ ồ lên hò dô ta, dốc sức chèo, xuồng cứu sinh lao như tên bắn về phía thuyền của Triệu Kiến, Jack rút súng lục ra nhằm vào con thuyền phía trước hô lớn: “Mau dừng lại giao nộp tiền thì còn giữ được mạng.”

Thuyền Triệu Kiến bị Jack truy đuổi nửa canh giờ, phu chèo cật lực khua chèo, hai tay đã mỏi đến run bần bật, vốn định chạy ra sông tìm một chỗ nào đó lên bờ bỏ trốn, nhưng chưa kịp cập bờ thì đã bị đuổi kịp, hắn ngoảnh lại thấy trên con thuyền phía sau có một đám da đen lừng lững, đứng đầu còn có một người Tây đang chĩa súng vào mình, bèn hoảng sợ nhảy tòm xuống nước bỏ trốn, con thuyền lập tức chậm hẳn lại.

Xuồng cứu sinh đuổi đến bên cạnh con thuyền nhỏ, hai bên đang chạy song song thì mui thuyền kia đột nhiên vén lên, bốn họng súng ngắn thò ra, hòng nổ súng vào Jack và đám thủy thủ da đen ở cự ly gần. Nhưng đám thủy thủ da đen đã bôn ba ngàn dặm cưỡi thuyền đến Trung Quốc, từng trải không biết bao nhiêu sóng gió và kịch chiến, ngay khi mui thuyền kia vén lên, bốn mái chèo phối hợp rất nhịp nhàng vung lên đập thẳng vào họng súng, giữa hai con thuyền vang lên một tràng tiếng súng, khói bung mù mịt.

Tuy súng đã nổ nhưng chẳng hề làm bị thương đám thủy thủ da đen, trái lại cánh tay cầm súng bị mái chèo đập trúng, súng cũng rơi xuống nước. Tiếng súng vừa ngưng, bốn mái chèo liền đập xuống xối xả như mưa giữa hàng tràng chửi thề bằng tiếng Anh, khiến mui thuyền vốn lỏng lẻo bị đánh tan tành, sập hẳn một nửa, người trên thuyền lũ lượt ôm đầu ôm tay kêu thảm liên hồi. Jack và Hữu Hiên tiên sinh lập tức tung người nhảy lên đầu và đuôi thuyền đối phương khống chế cục diện, hai thủy thủ da đen cũng nhảy lên giữa thuyền bắt người.

Đoạn giữa mui thuyền đột nhiên vang lên tiếng va đập dữ dội, vải dầu làm mui và mảnh gỗ bay tứ tung, Jack trông thấy Triệu Kiến múa tít yêu đao chém bừa vào lớp vải dầu và những người bên cạnh, đao pháp chẳng có gì cao minh, nhưng đao nào đao nấy đều tàn độc, chỉ chém vào hai tay và đầu người khác, một thủy thủ da đen chuẩn bị nhảy sang không kịp né tránh, bị chém trúng, lại ngã lăn xuống thuyền cứu sinh. Dưới chân Triệu Kiến, ba tên đồng bọn của hắn cũng bị trúng đao, khóc la nhảy xuống nước bỏ chạy. Lúc này xung quanh Triệu Kiến chẳng còn gì ngáng trở, hắn liền moi trên thuyền ra một cuộn dây thừng có gắn câu liêm, vung tay quăng dây về phía gốc đại thụ cạnh bờ nước vươn ra sông.

Móc câu móc trúng vào một chạc cây ngang trên mặt nước, chiêu này chuyên nghiệp thành thục, không ngờ khiến Jack bất giác nhớ tới kẻ sở trường sử dụng dây thừng là An Long Nhi. Triệu Kiến đeo một tay nải lớn, tay trái nắm thừng tay phải cầm đao đu sang bờ sông cách đó hơn ba trượng. Người bình thường nhất định không cách nào nhảy qua khoảng cách xa thế này được. Hữu Hiên tiên sinh vội hét lên: “Jack mau nổ súng hạ hắn đi!” Đồng thời ông đá gãy mái chèo ở cuối thuyền, đoạn tung liên hoàn cước đá bay mái chèo gãy xuống sông. Triệu Kiến còn chưa sang được bờ bên kia, Hữu Hiên tiên sinh đã giương ô nhảy xuống sông, một cước đạp vào mái chèo gãy lấy đà nhảy lên, nhẹ nhàng xoay mình trên không rồi dựa vào sức nâng của chiếc ô giữa không trung, vững vàng đáp xuống bờ bên kia.

Khi Hữu Hiên tiên sinh lướt qua mặt sông như bươm bướm, Jack cũng nhằm thẳng vào chân Triệu Kiến bắn một phát, Triệu Kiến vừa đáp xuống đất, đã trông thấy một ông lão râu tóc bạc phơ đứng ngay trước mặt, nhưng chân phải hắn không sao đứng nổi nữa.

Hữu Hiên tiên sinh rảo bước đến gần Triệu Kiến, quát lớn: “Ngươi chính là Triệu Kiến hả?”

Triệu Kiến ngã ngồi xuống đất, liên tục giật lùi ra sau, lưỡi đao trên tay vẫn chỉ vào Hữu Hiên tiên sinh. Hữu Hiên tiên sinh tay giương ô, gảy mũi chân đá văng đao của Triệu Kiến, ngọn đao bay vút vào bụi cỏ mất dạng. Ông lại hỏi: “Ngươi là phong thủy sư ư?”

Trong bóng tối, không nhìn rõ gương mặt Hữu Hiên tiên sinh, nhưng qua giọng điệu ông, Triệu Kiến vẫn nhận ra được nỗi căm giận và sát khí. Hắn đành tháo tay nải ra dâng lên Hữu Hiên tiên sinh, đang định mở miệng nói gì đó thì chân Hữu Hiên tiên sinh đã xuyên qua giữa hai tay hắn, đá thẳng vào mặt. Xương cổ Triệu Kiến không chịu nổi một đòn nặng nề này, đầu ngật ra sau, tay nải bị Hữu Hiên tiên sinh giật lấy.

Jack kêu đám thủy thủ da đen cập thuyền vào bờ, trong quá trình đó chỉ thấy Hữu Hiên tiên sinh không ngừng tra hỏi Triệu Kiến, hỏi một câu lại giáng cho một đòn. Jack không ngờ Hữu Hiên tiên sinh râu tóc bạc phơ lại có sức mạnh nhường ấy, nhưng anh cũng biết tuy người của Hồng môn rất trượng nghĩa, song quy củ nghiêm ngặt vô cùng, ra tay báo thù tuyệt đối không nương tình, nếu bây giờ có khuyên giải cũng chỉ tổ lửa đổ thêm dầu.

Khi Jack lên tới bờ, Triệu Kiến đã ộc máu cả thất khiếu, thoi thóp nằm ngửa trên mặt đất. Hữu Hiên tiên sinh giẫm chân lên ngực hắn, trỏ chiếc ô giấy dầu vào mặt Triệu Kiến nghiêm khắc nói: “Đụng vào Hồng môn chúng ta, phải xử tội chết.” Dứt lời vung ô tạt ngang đầu Triệu Kiến, chiếc ô vung lên giữa không trung, đem theo kình phong như côn sắt, một đòn này đủ đánh vỡ sọ người ta.

Jack thét lên một tiếng: “Đừng đánh,” lao tới bên cạnh Hữu Hiên tiên sinh ghì chặt cánh tay cầm ô của ông lại giữa không trung, Hữu Hiên tiên sinh không ngờ rất thuận theo, không vùng vẫy, có điều tay trái đã luồn qua hông Jack rút lấy khẩu súng lục, dùng một tay thuần thục lẩy cò. Khi Jack cảm thấy bên hông có động, nhận ra bị trúng kế thì tiếng súng đã vang lên, gương mặt Triệu Kiến xuất hiện một đốm đỏ, thân hình giật một cái rồi bất động.

Cùng với một tiếng kêu kinh ngạc, tất cả mọi người đều đứng đờ ra bên cạnh Hữu Hiên tiên sinh, ngây người nhìn ông già nhanh nhẹn lão luyện này. Hữu Hiên tiên sinh đưa nòng súng còn bốc khói lên thổi: “Cây súng này khá đấy, có cơ hội anh Jack tìm cho tôi một khẩu nhé.” Dứt lời, ông đã tra lại súng vào bao da bên hông Jack. Một lúc lâu sau, Jack mới lóng ngóng buông cánh tay đang ghì chặt Hữu Hiên tiên sinh ra, chớp chớp mắt, nuốt nước bọt hỏi: “Ông biết dùng súng nữa cơ à?”


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]