Tu La Giới Chí Tôn - "Chương 157: Ta Thực Sự Làm Được"

Chương trước Chương tiếp



Chỉ thấy con quái vật kia kia đột nhiên nó há to cái miệng với đầy răng nhọn, có thể nhìn thấy cả nước dãy chảy lòng thòng, cái lưỡi đỏ lòm thè hết cở ra ngoài đôi mắt như chuôn đồng kia lại có dấu hiệu vô cùng vui sướng.
Hắc minh khổng chương đưa cái đầu to lớn của nó vậy mà thật sự đưa đến trước tay của Võ Thừa.

Còn dùng cái biểu hiện cạ đi cạ lại giống như là rất lấy làm mãng nguyện khi có người vuốt ve cái đầu trơn bóng mà to lớn của nó.
Mọi người cơ hồ ngã ngửa.
- Cái này...!cái này là Quái vật Hắc Minh Khổng Chương trong truyền thuyết kia chuyên gây ra các vụ đấm thuyền lịch sử đó sao?
- Ta sao càng nhìn càng giống một con cún đang nủng nịu với chủ nhân của nó vậy.?
- Cái này....!Thật là con mẹ nó kinh tâm động phách a.

Quả nhiên Linh hoàng trong truyền thuyết chỉ với một cái vẩy tay liền thu phục quái vật Hắc Minh Khổng Chương.
- Ta con mẹ nó đúng là mở mang tầm mắt a.
- Đại nhân xin nhận kẻ hèn này làm đồ đệ.

À không, vi sư trên cao xin nhận của đệ tử một lạy....
Trong lòng tất cả mọi người không ngừng rào thét, trên gương mặt kích động đến đỏ ửng cả lên, chuyện trước mắt họ thật sự quá khó có thể biểu hiện bằng cảm xúc mà nói hết được.
Những người ở trên thuyền kích động là vậy, khiếp sợ là vậy, ngưỡn mộ là vậy nhưng chính người làm ra hành động thu phục Hắc Minh Khổng Chương kia là Võ Thừa hắn hiện giờ trái tim cũng ban ban đập loạn, cucng bởi vì da mặt của tên ngu ngốc này khá dày cho nên mọi người cũng không phát hiện chỉ xa xa nhìn thấy hắn miễm cười ngây ngô mà thôi.
- Ta thực sự có thể làm được.

Aizzz..


khống thú quyết a.

Lần đầu tiên a.

Là lần đầu tiên sao bao nhiêu năm kể từ khi có được pháp quyết này..
Hắn thật sự có cảm giác muốn rơi cả lệ.

Nhớ năm xưa khi vừa học được bộ pháp quyết này từ Vạn Thú Tháp.

Hắn lân lân trong người và ôm cái suy nghĩ một mình một người dẩn đội quân hơn trăm nghìn yêu thú quét ngan bát hoang lục hợp, cớ sự trớ triêu thay khi tất cả những lần mà hắn thi truyển Khống Thú Quyết đều thất bại.

Khi thì bị Khỉ đột đè đánh khi thì bị Lôi Độc Phong đốt cho nhe răng nhếc miệng.

Cũng vài lần như thế hắn bắt đầu hoài nghi bản thân có hay không thực sự có thể thi triển pháp quyết này.
Cho đến hôm nay khi đối diện với loại quái vật Hắc Minh Khổng Chương hắn lại thành công đánh ấn kí thần thức lên người con vật này.

Lúc đầu hắn cũng hoàng toàn không nắm chắc cho nên mọi người lúc ấy mới thấy tên đầu đất này lâm trên còn ngồi đừ ra đó trầm ngâm suy tư.
Bốp bốp bốp..
Lặp tức có tiếng hoan hô phát mọi người kìm nén không được tung hô thành tiếng.
Lúc này đám người Nhan Phong Ngử cùng Phùng Lão cũng tiến lên bài ra cái bộ dạng vô cùng thân thích.
Phùng Lão lên tiếng.
- Võ Đại Hiệp tu vi đã vượt xa nhận thức của lão già ta rồi, hôm nay thật sự làm cho ta mở mang tầm mắt.
- Đại nhân tu vi thông thiên làm cho chúng ta mở mang kiến thức a.
Nhan Phong Ngử chấp tay cuối người thành thật mở miệng.
- Cái này đại nhân a.

Ta có thể hay không sờ nó một cái?
Mạc Thế Hải cùng lỗ phàm hai người này xoa xoa đôi bàn tay bày ra cái vẻ mặt vô cùng hèn mọn nhỏ giọng rì rào..bọn họ thật sự muốn tự bản thân trải nghiệm cảm giác sờ đầu Hắc Minh khổng Trương này một cái, chỉ riêng việc này thôi bọn họ cho dù không thu hoặch được gì trên Đảo Ký Ức cũng có cái để sau này không khỏi từ hào đến đời con cháu và người đời khi chính bàn tay này đã từng vuốt đầu một con Hắc Minh Khổng Chương hàng thật giá thật.
Phải biết rằng cái loại này được xem là cơn ác mộng đối với tất cả những ai trong Vạn Linh Đảo bởi lời kể về loài thủy quái này cơ hồ đều khiến cho người ta xởn rai ốc.
Võ Thừa khẻ gật đầu tâm hắn vừa đọng Hắc Minh Khổng Chương khẻ cuối đầu lặp tức hai tên này đôi mắt phát sáng như hai thỏi vàng rồng chạy đến đưa tay lên chạm đầu trơn bóng kia, trong bộ dạng như nâng niu lão bà ở nhà của bọn hắn.
Nhan Phong Ngử thấy cảnh này cái tráng nổi lên từng cọng rân xanh.
- Mẹ nó.

Hai tên khốn này cũng thật biết tranh thủ a.

Chuyện này cũng nghĩ ra được.
- Võ Đại Hiệp nhìn xem...

Mọi người đang hân hoang vì có cường giả linh hoàng tọa trấn, chỉ một cái nhấc tay có thể thu phục quái vật thế nhưng sau khi nghe Phùng Lão lên tiếng mọi người đưa ánh mắt nhìn lên phía trước thì sắc mặt ai ai cũng trầm xuống.
Võ Thừa xoay đầu chỉ thấy phí trước đoàn lam quan lúc trước cơ hồ đã thấy rõ trước mắt chỉ không tới 1km thế nhưng cũng trong khoảng cách này lại xuất hiện hơn 46 cái xoáy nước, mỏi một cái đều cuồn cuộn nước xoáy, vừa nhìn có cảm giác như những cái miệng khổng lồ có thể nuốt chửng mọi thứ rơi vào vành đai của nó.
một khi chiếc thuyền nào đi vào vùng xoáy đó nếu có thể cơ động luồn lách thì mai mắn có thể vượt qua, thế nhưng đó là nếu, bởi vì một chiếc thuyền to lớn cở như này không ai có khả năng có thể đánh láy qua khu vực xoáy nước trước mặt được.
Nhan Phong Ngử thở dài một hơi lên tiếng.
- Thiên Phạt Hải Ngân quả nhiên là thiên không dung địa không thứ a.
Võ Thừa lại nhíu mài bởi vì khi Nhan Phong Ngử nói lên câu này rõ ràng cả người hắn thất thần nhìn lên bầu trời.
Chỉ thấy mây đen trên trời cuồn cuộn kéo đến kèm theo một loại khí tức đối với Võ Thừa hắn phải nói là có chút vừa quen thuộc vừa xa lạ.
- Lôi phạt...
Ầm...! tia sét đầu tiên hư không đánh xuống một địa điểm trên mặt biển phía trước tuy lúc này là cách xa vời vợi ngoài kia thế nhưng tất cả mọi người trên thuyền cơ hồ da đầu đều tê dại.

Phút chốc trước đây còn hân hoang vì có một linh hoàng cường giả tọa chấn trên thuyền hy vọng đặt chân lên miền đất hứa kia càng thêm phần tinh tưởng vậy mà một tia sét đầu tiên đánh xuống kia phút chốc khiến họ có cảm giác như sụp đổ tại đương trường.
- Thuyền đã không thể qua vùng nước xoáy phía trước, lôi điện lại đang dần đánh về phía này.

Lão thiên a, có còn cho người ta một con đường sống không chứ?
Có ai đó cất giọng khàn đặc lên tiếng càng làm cho lòng mỏi người đứng trên boong thuyền như trầm xuống.
Dường như cố ý hay vô tình mọi người lại đưa ánh mắt như có phần chờ mong mà phần nhiều là khẩn cầu nhìn về phía Võ Thừa.
- Nhìn ta làm gì a.

Ta cũng có thể làm được gì chứ.
Võ Thừa đưa tay lên sờ mũi một cái bị nhiều ánh mắt nhìn đến hắn thật sự chột dạ.
- Đại ca ta có ý này.
Lúc này Tưỡng Tấu Lục tiến lên truyền âm cho hắn một câu lặp tức khóe miệng hắn liền miễm cười ngây ngô một cái.

Hắn lặp tức xoay đầu nhìn chầm chầm vào Hắc Minh Khổng Chương đang với một nét mặt vô cùng hưởng thụ khi được đám người Lỗ Phàm, Mạc Thế Hải không ngừng max xa trên thân thể.
- Kéo chiếc thuyền này đi về phía cái đảo kia.
Võ Thừa dùng thần niệm của mình ra lệnh cho Hắc Minh Khổng Chương chỉ thấy nó chớp chớp cặp mắt như chuôn đồng một cái rồi lặp tức lặn xuống dưới mặt biển đen kịch.

Mọi người vẩn chưa hiểu chuyện gì thì chiếc thuyền đang dừng lại bổng được một thứ gì đó kéo đi, ban đàu tốc độ còn hơi chậm nhưng chỉ qua vài hơi thở lặp tức tăng tốc chạy thẳng đến vudng nước xoáy trước mặt.
- Chuyện gì..?
- Thoi xong...
Mắt thấy tốc độ con thuyền đang vung vút lao thẳng về phía các vòng xoáy thì nhiều người cơ hồ ngồi bẹp xuống sàng thoát lực xui tay.
Lọt vào địa phương như vậy trên cơ bản con thuyền này có hai hướng.

Hoặc là bị nhấn chìm vào lòng đại dương thăm thẩm hoặc trực tiếp bị xé toạt bởi lực lượng của các vòng xoáy kia, mà con thuyền này lại thẳng tấp chạy đến đó.
Nhan Phong Ngử đám người cùng phùng lão và nhất là Tưỡng Tấu Lục cơ hồ sắp ngất.

Nhất là Tưỡng Tấu Lục vì chính hắn có cái suy nghỉ dùng Hắc Minh Khổng Chương kéo chiếc thuyền này này đi rồi nói với vị đại ca của hắn thật không ngờ vị đại ca kia lại không biết đều khiển con bạch tuột khổng lồ kia kểu gì thành ra cái tình trạng dở khóc dở cười trước mặt.


Giờ phải làm sao? Dưới nước đi không được.

Phi hành thì bị thiên lôi nhòm ngó trực chờ.

Chưa kể các cơn cuồn phong bất chợt mạnh bạo hơn đao phong đang rào thét sát bên tai.
Trong lòng mọi người thì đang rào thét in ỏi còn Võ Thừa tên này thì ngẩn ra.

Hắn giơ tay chóng càm tràm tư.
- Vừa nảy ta đã nói sai với con bạch tuột kia cái gì à.

Rỏ ràng ta hỏi nó có đi qua được vùng nước phía trước không nó rõ ràng biểu hiện không thành vấn đề, cớ làm sao bây giờ lại xong thẳng về vùng nước xoáy một mựt thấy chết không xờn vậy? Aiz...!hóa ra tên này một cái ngu ngốc.
Hắn cắn răng truyền thêm một lần thàn niệm xuống cho hắc minh khổng chương hiện giờ đối với thần thức cường đại của hắn thì dễ nói..
Thế nhưng cái hắn nhận được từ Quái vật Bạch Tuột màu đen bóng kia lại là.
- Lão đại yên tâm..

ta làm được.
Hắn lại ngẩn ra trên mặt gượng cười xoay đầu nhìn mọi người xung quanh mà lúc này mọi người cũng đang dùng một đôi con ngươi nghi hoặc nhìn hắn.
- haha.

Nó nói hãy tin tưỡng nó, việc này dể như phá vài chiếc thuyền a.
- Âu xịt.....!Thế là cái quái gì? Bọn ta đợi một câu trả lời thỏa đáng của ngươi lại nghe như có một tên khốn nào nó phóng rắm không bằng.

Trước mặt là xoáy nước.

Là xoáy nước đó đại ca a.

Không phải một mà 46 cái xoáy nước, mỏi cái như muốn nuốt cả tất cả nước biển trên thế gian a.

Mà mủi thuyền không nghi ngờ gì nửa sẽ chạy thẳng vào đó ngươi có hay không đều khiển con bạch tuột à không phải gọi là hắc tuột kia đi đúng hướng lại a.
Mọi người trong lòng không khỏi một hơi rào thét, sắc mặt người người cũng đã ửng hồng biểu hiện đang có cả một bầu trời tâm sự mà không thể giải khai.
Võ Thừa thấy mũi thuyền cứ đâm đâm vào vùng nước xoáy như vậy hăn.



© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]