Võ Đạo Đan Tôn - "Chương 1108: Lăn ra đây cho ta"

Chương trước Chương tiếp

La Huyền Thiên cảm thấy lão đã đánh giá cao địa vị của Lâm Tiêu trong lòng Lam Du Vân, Trần Bân, Hoàng Tĩnh, Ngô Đào.

La Huyền Thiên cao giọng quát:

– Lão đại, mau về!

La Huyền Thiên nhanh như tia chớp lao đi cứu La Hồn Thiên. Nhưng Lam Du Vân không cho lão cơ hội đó. Lam Du Vân cười gian hết sức chặn trước mặt La Huyền Thiên, lão chỉ ngừng một giây, kết cuộc của La Hồn Thiên đã định sẵn.

Phập phụt!

Máu nở rộ trong không trung, La Hồn Thiên vốn bị thương nặng, thực lực không còn mười phần trăm làm sao chịu nổi Trần Bân, Hoàng Tĩnh, Ngô Đào hợp sức công kích? Giữa tiếng kêu gào thê thảm thân thể La Hồn Thiên nổ tung hóa thành mưa máu đầy trời.

Góc bên kia, La Đạo Thiên chém ra chùy quang vô tận như dòng lũ nuốt sống Lâm Tiêu.

La Đạo Thiên không rảnh nhìn Lâm Tiêu bị chùy quang giết, lão rống to:

– Lão tam!

Mắt La Đạo Thiên đỏ ngầu hùng hổ xông hướng Lam Du Vân, Trần Bân, Hoàng Tĩnh, Ngô Đào.

La Đạo Thiên, La Huyền Thiên, La Hồn Thiên tuy không phải võ giả cùng thời đại nhưng tọa trấn La Sơn tông mấy trăm năm khiến bọn họ thân như huynh đệ. Nhớ lại quá khứ ba người từng phiêu bạt qua nhiều bí cảnh, vào bao nhiêu cấm địa, sóng gió lớn mấy cũng vượt qua. Không ngờ cuối cùng lão tam chết tại đây.

– A!

Nỗi uất hận khiến La Đạo Thiên ngửa đầu gầm rống, hận không thể bầm thây Lam Du Vân, Trần Bân, Hoàng Tĩnh, Ngô Đào ra.

Một thanh âm hờ hững vang lên phía chân trời:

– Tấn công ta, ngươi nghĩ đi được sao?

La Đạo Thiên kinh khủng ngoái đầu nhìn, thấy Lâm Tiêu lạnh lùng hạ tay xuống.

Ầm ầm ầm!

Bàn tay đen to lớn toát ra khí tức hỗn độn như núi cao đập mạnh vào người La Đạo Thiên. Lực lượng đáng sợ nhập vào cơ thể La Đạo Thiên, lão hộc máu, quần áo rách nát, da thịt nứt nẻ. La Đạo Thiên bị đập lún vào nền đá bên dưới.

Cơ thể La Đạo Thiên như đạn pháp đâm thủng lòng núi cái hố sâu to lớn xuyên suốt nguyên ngọn núi. Vết rạn nứt nẻ trên ngọn núi cao nhất La Sơn tông, nhìn thấy ghê người.

Yên tĩnh, bốn phía tĩnh lặng.

Mọi người hóa đá nhìn Lâm Tiêu bình yên lành lặn trước đòn công kích của La Đạo Thiên. Lâm Tiêu lơ lửng giữa không trung, tóc đen dài bay trong gió. Lòng mọi người dậy sóng vì hắn.

Không biết qua bao lâu, có người một võ giả thì thào:

– La Đạo Thiên bị . . . Lâm Tiêu một chưởng đập lún xuống đất . . . Trời trời . . .!

Thanh âm không lớn nhưng như sấm dậy đất bằng.

La Đạo Thiên là ai? Thái thượng trưởng lão của La Sơn tông, cường giả Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng, tọa trấn La Sơn tông mấy trăm năm, nổi tiếng như cồn trong lòng cường giả thế hệ trước trước. Cường giả như thế bị Lâm Tiêu một chưởng đập lún xuống đất, cảnh tượng như trẻ sơ sinh một đấm đánh né người lớn, làm người nhìn không dám tin vào đôi mắt mình.

– Vương giả, chắc chắn Lâm Tiêu đột phá trở thành Vương giả Sinh Tử cảnh!

– Vừa rồi là lực lượng không gian, chỉ có Vương giả Sinh Tử cảnh mới thi triển ra được.

– Đáng sợ quá, nếu ta đoán đúng thì Lâm Tiêu cùng lắm gần ba mươi tuổi, vậy mà hắn đã đột phá thành Vương giả Sinh Tử cảnh?

– Đệ nhất thiên tài, tuyệt đối là đệ nhất thiên tài!

Tiếng xì xầm bàn tán khuếch tán, như tiếng sấm liên tục dâng lên phía chân trời.

– Đáng chết, tiểu tử thối, ta muốn ngươi chết!

Ầm ầm ầm!

Đất đá vỡ nát, La Đạo Thiên lao ra khỏi lòng núi. Mặt La Đạo Thiên vặn vẹo, người chật vật không chịu nổi. Đôi mắt La Đạo Thiên đỏ ngầu nhìn Lâm Tiêu chằm chằm như dã thú ăn thịt người, khí tức khát máu.

La Đạo Thiên đường đường là Vương giả Sinh Tử cảnh kinh nghiệm lâu năm vậy mà bị một người trẻ tuổi một bàn tay đập lún xuống đất, nếu chuyện này đồn ra ngoài sau này lão không còn mặt mũi nào sống sót trong Đế quốc Võ Linh.

Áo nghĩa sinh tử chuyển động, da thịt rách toạc của La Đạo Thiên nhanh chóng khép lại. La Đạo Thiên hét to, siết chặt cự chuy hùng hổ vọt hướng Lâm Tiêu.

Ầm!

Sau đó La Đạo Thiên bay ngược trở ra nhanh hơn, phun bãi máu.

Mắt La Đạo Thiên đỏ ngầu lại huơ chiến chùy xông lên:

– Không thể nào!

Ầm ầm ầm!

Trong khoảnh khắc đó đánh nhau rầm rộ. Lâm Tiêu nhẹ nhàng ung dung, La Đạo Thiên gồng người dốc hết sức. Kết quả làm người ta giật mình, đường đường là thái thượng trưởng lão La Sơn tông nhưng bị Lâm Tiêu chà đạp tơi bời. La Đạo Thiên cực kỳ chật vật, máu chảy ròng ròng, mặt mày vặn vẹo. Lâm Tiêu thì nhẹ nhàng phong độ, hắn lơ lửng giữa không trung không nhúc nhích chút nào, ánh mắt không vui không buồn.

Toàn trường tĩnh lặng, tất cả không dám tin vao mắt mình. Đám người La Thiên Đô, La Bá Thiên thì thộn mặt ra, lòng bị đả kích nặng. Hai người sớm biết thiên phú của Lâm Tiêu mạnh, nhưng La Thiên Đô và La Bá Thiên không bao giờ ngờ rằng hắn mạnh đến mức này. Sinh Tử Quỳnh Lâu mới đóng lại hơn hai năm, Đại lục Thương Khung sinh ra nhiều Nửa Bước Vương giả nhưng chưa nghe nói có ai đột phá đến Sinh Tử cảnh. Lâm Tiêu đi đầu mọi người.

Dẫn đầu một bước, cứ luôn đi tới.

Mãi lúc này La Thiên Đô mới hiểu tại sao Lâm Tiêu không nhận khiêu chiến của gã. Trong lòng La Thiên Đô cho rằng Lâm Tiêu là kình địch phải đánh bại, còn trong lòng Lâm Tiêu thì La Thiên Đô mới chỉ là Nửa Bước Vương giả, một con tốt không đáng lọt vào mắt.

Lâm Tiêu nhìn ngọn núi trước mặt, thản nhiên nói:

– La Kinh Thiên, đến lúc này ngươi vẫn không ra sao? Nếu không ra thì đệ tử La Sơn tông của ngươi sẽ chết sạch.

Giọng điệu Lâm Tiêu bình thản nhưng bên trong chứa sát khí khiến mọi người rợn tóc gáy.

La Đạo Thiên tức xì khói:

– Khốn kiếp!

Nếu chỉ bị Lâm Tiêu đánh bại có lẽ La Đạo Thiên không giận dữ thế này. Điều khiến La Đạo Thiên tức giận là vẻ mặt thản nhiên của Lâm Tiêu, như thể lão là tên hề trong mắt hắn, không đáng hắn nhúc nhích ngón tay.

– Đại Uy Chấn Thiên Chuy, Bạo Quyển Cuồng Lan!

Ầm!

Lực lượng kinh khủng bùng nổ từ người La Đạo Thiên, uy hiếp cường đại càn quét tất cả. Chân nguyên toàn thân La Đạo Thiên sôi trào, nhìn từ xa như đốt cháy thành ngọn lửa. Khí thế mạnh hơn trước gấp đôi bộc phát từ người La Đạo Thiên, cự chuy hùng hồn đập vào Lâm Tiêu đứng giữa không trung.

Chuy quang lấp lánh, vòi rồng lửa to lớn hiện ra trong thiên địa hình thành vòng xoáy không gian sâu thẳm. Ánh lửa xoay tít tầng tầng trong vòng xoáy toát ra lực lượng kinh thiên động địa.

La Đạo Thiên là Vương giả Sinh Tử cảnh đệ nhất trọng lĩnh ngộ chín đạo văn không gian, đòn công kích này lão thể hiện đầy đủ lực lượng.

Lâm Tiêu cúi đầu, ánh mắt lóe tia mất kiên nhẫn:

– Ồn quá.

Thanh chiến đao màu bạc hiện ra trong tay Lâm Tiêu. Chiến đao dài bốn thước ba tấc, sống đao hơi dày, trên thân đao chạm khắc con thần long bay lượn cửu thiên, tứ thế phóng đãng bá đạo, sống động như thật. Lâm Tiêu cầm chiến đao lạnh lùng chém xuống La Đạo Thiên.

Đao quang màu bạc như nước nhập vào vòng xoáy lửa to lớn. Đao quang cuốn đi, vòng xoáy lửa vỡ ra từ giữa như quả cầu thủy tinh, thoáng chốc vỡ tan nát hóa thành các đốm lửa vô tận bay tứ tán. Đao quang màu bạc thế như chẻ tre chém vào cự chuy trong tay La Đạo Thiên.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]