Võ Đạo Đan Tôn - "Chương 283: Viện quân đến (2)"

Chương trước Chương tiếp

Thời gian dài chém giết, coi như là hắn đem Ngưng nguyên công tu luyện tới thất trọng viên mãn cũng tiêu hao hầu như không còn, kinh mạch bởi vì nguyên lực thời gian dài điên cuồng vận hành thậm chí có một chút căng đau.

– Lâm Tiêu, đan dược có đủ hay không, nếu như thiếu mà nói ta chỗ này có.

Vệ Linh đi lên trước dò hỏi.

– Ta chỗ này cũng không thiếu, cho người cần hơn ah.

Lâm Tiêu lắc đầu.

Bởi vì có Thanh Long thủ, trên người Lâm Tiêu bình thường cất chứa đại lượng đan dược, thậm chí còn một ít Hồi Nguyên đan khôi phục nguyên lực nhanh chóng cũng cất không ít, cũng may thời điểm trong núi rừng liệp sát lo trước khỏi hoạ, đan dược trên người tự nhiên không thiếu.

Vệ Linh gật đầu, lập tức lại đi hướng võ giả kế tiếp.

Kỳ thực trong quân doanh tuy rằng cất chứa không ít đan dược, nhưng số lượng cũng không nhiều lắm, bất quá tình huống hôm nay như vậy, mỗi khôi phục một chút sức chiến đấu, đối với thủ hộ quân doanh đều là một phần lực lượng khổng lồ.

Thời điểm mọi người ở đây yên lặng nghỉ ngơi, đột nhiên một đội binh sĩ vẻ mặt kích động cùng mừng rỡ nhảy vào đại sảnh quân doanh.

– Giáo úy đại nhân, viện quân tới!

Đầu lĩnh binh sĩ là một Bách phu trưởng, vừa tiến đến liền kích động nói.

– Cái gì?

– Viện quân tới?

– Đi, chúng ta đi nhìn!

Toàn trường võ giả cùng binh lính trên mặt mỗi một người đều lộ ra mừng rỡ, lúc này nhộn nhịp đứng lên, đi ra đại sảnh.

Bên ngoài Đại sảnh, mọi người dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy từ phương hướng Tân Vệ thành có một đoàn người đông nghịt đang hăng hái tới gần, số lượng kia cực kỳ kinh người, hóa thành từng hàng dài chạy về phía quân doanh, liếc mắt nhìn không thấy bờ, hiển nhiên không phải một cổ lực lượng nhỏ.

– Vệ Linh giáo úy, ta là tây thành quân, doanh thứ hai mươi tám Trương Tuấn giáo úy.

– Ta là tây thành quân, doanh thứ hai mươi chín Lý Mặc giáo úy. Phụng mệnh đến đây hiệp trợ Vệ Linh giáo úy thủ hộ đoạn quân doanh này.

Hai gã đại hán vóc người cường tráng mặc áo giáp, dẫn đầu đi tới trước mặt Vệ Linh quát to, một cổ cương dương chi khí chỉ có quân nhân mới có lộ ra.

– Tốt, quá tốt!

Nhìn rất nhiều binh sĩ phía sau hai người, Vệ Linh kích động nói, mà rất nhiều võ giả trước kia chém giết cũng là trong lòng mừng rỡ.

– Các huynh đệ Tây thành quân hai mươi tám doanh, hai mươi chín doanh, lập tức hành động cho ta, trước kia chư vị hảo hán ở đây vì Tân Vệ thành chúng ta an toàn đẫm máu chém giết, đàn ông tây thành chúng ta há có thể như đàn bà nhìn xem? Động cho ta, cho mọi người xem hảo hán của tây thành quân chúng ta!

Trương Tuấn cùng Lý Mặc giới thiệu xong xuôi, lập tức quay về hai nghìn binh lính ở phía sau rống to lên tiếng.

– Vâng !

Hai nghìn binh lính cùng kêu lên cao rống, thanh chấn như sấm, ở dưới chỉ huy nhộn nhịp tiếp nhận nhiệm vụ của các binh sĩ may mắn còn sống, bố trí phòng ngự cùng vận chuyển mũi tên.

Cùng lúc đó, trên trăm địa phương còn lại của thành nam quân doanh kéo dài cũng truyền đến từng tiếng cao rống, hiển nhiên cũng có viện quân đến.

– Chư vị yên tâm, quân đội tây thành, đông thành, bắc thành chúng ta đã thâm nhập các khu vực tìm kiếm qua, lần này thú triều chỉ phát sinh ở phương hướng nam thành, bởi vậy tất cả quân đội của tây thành, đông thành cùng bắc thành chúng ta trừ lưu thủ ra, hiện tại tất cả đều tới nam thành trợ giúp. Trừ này ra, các đại thế lực trong Tân Vệ thành cũng đang tổ chức môn hạ đệ tử đến đây trợ giúp, thậm chí còn có cao thủ hàng đầu của các đại thế lực tham dự, lần chiến đấu này Tân Vệ thành chúng ta tất thắng.

Thanh âm to rõ của Trương Tuấn cho mọi người ở đây lòng tin cực lớn.

Đông đảo võ giả lúc này tâm trạng yên ổn lên, trước kia trên mặt tuyệt vọng cũng hễ quét là sạch, trái lại có xung động nóng lòng muốn thử.

– Đến đây đi, đám súc sinh, chỉ cần các ngươi còn dám trở lại, nhất định cho các ngươi có đến mà không có về.

Vô số võ giả, binh sĩ xoa tay, khí thế như hồng.

Đi vào trong quân doanh, đám người Trương Tuấn nhìn ngoài trại lính dáng dấp thảm liệt, khắp nơi trên đất là thi thể, trong lòng nhịn không được hơi cảm khái

– Ân? Kỷ Hồng, ngươi thế nào ở đây?

Đột nhiên, khi nhìn đến đám người Kỷ Hồng, Trương Tuấn không khỏi ngẩn ra.

Kỷ Hồng thân là đệ tử phủ thành chủ, thiên tài đứng đầu trong quân đội, trong quân doanh người nhận thức hắn giống như Tân Vệ thành nhận thức Lâm Tiêu, là rộng khắp.

– Trương Tuấn giáo úy, ta là nhóm đầu tiên đến đây trợ giúp, lúc đó vừa vặn chạy tới nơi này.

Kỷ Hồng đứng lên, chào theo nghi thức quân đội.

Luận danh khí, Kỷ Hồng thân là đệ tử phủ thành chủ, trong quân đội là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy, tự nhiên là uy vọng ao, thế nhưng luận địa vị, Kỷ Hồng mới là Tam chuyển Chân Võ Giả cùng Trương Tuấn thân là giáo úy Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ võ giả so sánh, chỉ có thể coi như là thuộc hạ.

– Thì ra là thế.

Trương Tuấn gật đầu, ánh mắt quét về phía đám người Lâm Tiêu ở một bên, liếc mắt liền nhìn ra bọn họ không tầm thường:

– Những người bên cạnh ngươi kia đều là thiên tài đệ tử ah? Kỳ thực các ngươi hẳn là đi quân doanh trung tâm nam thành, chỗ đó mới là địa phương thú triều tập kích chân chính, cũng là địa phương kinh khủng cùng thảm liệt nhất, thiên tài đệ tử của các đại thế lực trong Tân Vệ thành đều bị phân phối đến chỗ đó, đối với các ngươi mà nói, tràng cảnh chiến đấu kia càng có lợi cho các ngươi tôi luyện.

Nghe vậy, đám người Bạch Mông liếc mắt nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt đều tuôn ra một đoàn tinh mang. Bọn họ thân là thiên tài không sợ chiến đấu, không sợ thảm liệt, trái lại đều muốn ở trong chiến đấu tôi luyện đề cao bản thân.

Bất quá bọn hắn biết nếu đoàn người mình đi rồi, đối với sức chiến đấu nơi này sẽ có tổn thất không ít, đám người bọn họ tuy rằng không bằng Hóa Phàm cảnh Sơ kỳ võ giả cường đại như vậy, nhưng mỗi người ít nhất đều tương đương với vài Tam chuyển đỉnh phong Chân Võ Giả, là một cổ lực lượng không thể khinh thường.

Tựa hồ minh bạch suy nghĩ trong lòng bọn người Kỷ Hồng, Trương Tuấn không khỏi cười nói:

– Nếu như các ngươi muốn đi mà nói, liền đi ah, nếu quả thật có sóng thú triều tiếp theo, chúng ta ở đây căn bản là râu ria, quân doanh trung tâm mới là chủ chiến tràng chân chính, nơi này có chúng ta liền đủ rồi.

Hơi do dự, ánh mắt mấy người Kỷ Hồng dĩ nhiên không tự chủ được rơi vào trên người Lâm Tiêu, hiển nhiên có loại cảm giác lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

– Đã như vậy, chúng ta đi quân doanh trung tâm ah!

Lâm Tiêu tay cầm chiến đao, trong lòng nhiệt huyết sôi trào.

– Đi!

Có Lâm Tiêu nói, bọn người Kỷ Hồng không nói hai lời, lúc này cùng đám người Vệ Linh giáo úy chắp tay cáo biệt, chợt hóa thành năm đạo lưu quang nhanh như tia chớp lướt hướng quân doanh trung tâm.

– Thiếu niên này là ai? Ta thế nào cảm giác bọn người Kỷ Hồng dĩ nhiên lấy hắn dẫn đầu?

Trương Tuấn cùng Lý Mặc đều giật mình, Kỷ Hồng là ai, bọn họ thân là giáo úy thực sự quá rõ, thiên tài như vậy đều có cao ngạo trong lòng, đơn giản là sẽ không phục người.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]