Võ Đạo Đan Tôn - "Chương 453: Ngươi tranh ta đuổi"

Chương trước Chương tiếp

Chương 453: Ngươi tranh ta đuổi.

Nham thạch màu đen cứng rắn lập tức xuất hiện một huyệt động khổng lồ, giờ khắc này bất chấp bị trọng thương, phân thân điên cuồng đào đất, nháy mắt đã chui xuống sâu hơn mười thước.

Hoa lạp lạp…

Nhưng trong lòng phân thân không chút khinh thường, móng vuốt điên cuồng múa may, thật nhiều nham thạch bị đẩy ngược ra sau huyệt động, không ngừng chui sâu xuống bên dưới.

Hai mươi thước.

Ba mươi thước.

Bốn mươi thước.

Năm mươi thước.

Yêu thú vượn cao hơn trăm thước đi tới trước mặt thi thể yêu thú khuyển loại, lúc này Toản Địa Giáp đã chui xuống dưới lòng đất sâu hơn năm mươi thước.

– Hống!

Yêu thú vượn thấy thế, đôi mắt màu đỏ hiện lên vẻ tức giận kinh người, một quyền nặng nề nện lên mặt đất.

Sơn băng địa liệt, nham thạch nháy mắt phun ra nổ tung, trên mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu thật lớn phạm vi hơn mười thước, đồng thời một cỗ lực lượng đáng sợ nhanh chóng xuyên thấu nham thạch truyền xuống lòng đất, nham thạch rất nặng đè ép lên phía thân sau của phân thân.

Răng rắc…

Trên người phân thân truyền ra thanh âm khung xương nứt vỡ, máu tươi phun ra, nhưng phân thân không chút chậm trễ tiếp tục điên cuồng đào đất, thi chạy cùng tử thần.

Oanh oanh oanh…

Yêu thú vượn loại liên tục nện lên mặt đất, mặt đất vỡ nát, phạm vi vài dặm biến thành một đống hỗn độn, cảnh hoang tàn khắp nơi.

Giờ phút này phân thân đã đi xuống lòng đất sâu hơn vài trăm thước, mặc cho yêu thú vượn loại phát lực thế nào cũng chỉ cảm nhận được chấn động thật nhỏ.

Không biết qua bao lâu, mặt đất yên tĩnh trở lại.

Toản Địa Giáp bắt đầu nằm yên trong lòng đất chữa thương.

Với năng lực khôi phục kinh người của phân thân, ước chừng tiêu phí hơn nửa tháng thời gian thương thế mới hoàn toàn khép lại, mà yêu đan của yêu thú khuyển loại cũng bị phân thân triệt để luyện hóa.

Giờ phút này trong cơ thể phân thân, yêu đan lớn hơn một vòng, đã tiến gần hơn với cảnh giới ngũ tinh.

– Thật sự là kích thích phấn khích, ở Liên Vân sơn mạch lại có một chỗ bị yêu thú chiếm cứ đáng sợ như thế, nếu ở trong này tu luyện, có lẽ tốc độ thăng cấp của phân thân sẽ nhanh hơn rất nhiều đi.

Chui ra khỏi lòng đất, Toản Địa Giáp nhìn lên không trung, phát ra tiếng thét dài ngạo nghễ.

Đối với yêu thú mà nói, nơi này là mộ địa sinh tử nguy cơ trùng trùng, nhưng đồng thời cũng là một vùng chiến đấu tuyệt hảo, là thánh địa tiến hóa.

Khi phân thân còn đang chém giết sinh tử trong Liên Vân sơn mạch, Lâm Tiêu vẫn tiếp tục tu luyện trong Hiên Dật quận.

Tựa hồ nhận lấy kích thích, toàn bộ đệ tử trong trại tu luyện càng thêm khắc khổ, tựa hồ đều âm thầm nổi lên lòng so đấu.

Gần nửa tháng sau, khi tới trung tuần tháng sáu, Đông Phương Nguyệt Mính lại xông tới cửa thứ bảy, làm người trợn mắt há hốc mồm.

– Đông Phương Nguyệt Mính sư tỷ cũng xông vào cửa thứ bảy, thật sự là bất ngờ.

– Lần này không khỏi quá trùng hợp, nói không chừng nàng cũng bị Lâm Tiêu kích thích.

– Đổi lại là ta, đã chiếm cứ vị trí thứ nhất gần hai năm, sắp tốt nghiệp lại bị người đoạt đi, tâm lý của ta cũng không cam chịu.

– Nhưng đáng tiếc chính là bài danh của sư tỷ còn dưới Lâm Tiêu.

Nhóm cao tầng huấn luyện doanh nhận được tin tức đều vui tươi hớn hở.

– Luận thiên phú của Nguyệt Minh quận chúa không thua kém tỷ tỷ của nàng bao nhiêu, chỉ tiếc mấy năm nay không có đối thủ trong Hiên Dật quận, cho nên thực lực tăng lên chậm một chút.

– Hiện tại có Lâm Tiêu ở phía trước, chỉ sợ nàng cũng không thể lười biếng.

Bạch Hồng Phi khẽ cười, làm người cầm quyền huấn luyện doanh, họ hi vọng nhìn thấy cảnh tượng như thế, toàn bộ đệ tử đều ngươi truy ta đuổi, hình thành một vòng tuần hoàn.

Mọi người không ngừng xôn xao nghị luận, mà Lâm Tiêu lại không hề để ý tới chuyện này.

Cùng lúc đó điện chủ Thái Thúc Ngọc sau khi nhận được tin tức, cũng đã đưa ra quy định mới, đem năm viên Nguyên Khí đan tứ phẩm mỗi tháng tăng lên hai mươi viên, làm cho Lâm Tiêu cũng phải chấn động.

Trong nháy mắt đã tới cuối tháng sáu.

Bài danh của Lâm Tiêu trong phòng thí luyện vẫn thứ nhất, Đông Phương Nguyệt Mính thứ hai, không thể vượt qua hắn, mà bài danh ngọc bích ngược lại, Đông Phương Nguyệt Mính thứ nhất, Lâm Tiêu vẫn thứ hai.

– Hừ, tháng sau ta nhất định vượt qua ngươi.

Đông Phương Nguyệt Mính thầm cắn răng tự nhủ.

Tới tháng bảy, càng nhiều thiên tài xuất hiện.

Nguyên lai Tư Mã Bất Bình cùng Hắc Liệt bài danh thứ ba cùng thứ tư, đã đột phá tới cửa thứ sáu, theo sau bước chân Lý Dật Phong.

Cạnh tranh tàn khốc hiển ra, còn hai tháng trước khi tốt nghiệp, những lão học viên lại như lấy được tân sinh mới.

Lâm Tiêu cũng không tiếp tục lưu lại trong trại khổ tu, mà đi ra dã ngoại Hiên Dật quân chiến đấu.

Trong nháy mắt lại qua thêm một tháng.

Trên một vách núi trong rừng sâu Hiên Dật quận thành, mây mù quanh quẩn, ánh nắng sáng ngời.

Hiện giờ đã là tháng tám, thời tiết nóng bức.

Thân ảnh không ngừng di chuyển trên vách núi cao, thân hình phiêu dật, mờ ảo không chừng.

Từng luồng thiên địa nguyên khí nồng đậm quanh quẩn, từng chiêu từng thức tràn ngập nguyên lực đáng sợ, hai đấm huy động, mơ hồ có tiếng sấm vang rền chấn động sơn cốc.

– Đi!

Thân ảnh khẽ quát một tiếng, thân hình như quỷ mị bước tới, bước thẳng ra núi sâu vạn trượng.

Vách núi dựng đứng, cúi đầu nhìn xuống không biết cao bao nhiêu, mây mù mờ ảo loạn thạch chất chồng, không nhìn thấy đáy vực, chỉ cảm giác choáng đầu hoa mắt, nếu ngã xuống dù là sắt thép cũng phải suất thành nát vụn, thi cốt vô tồn.

Thân ảnh kia sải bước ra hư không, hai chân như giẫm phải mặt đất vô hình, liên tục chuyển động trong mây mù, hóa thành tàn ảnh mờ ảo, hai tay mở ra như đại bàng giương cánh, một cỗ nguyên lực vô hình tràn ra, sau lưng thân ảnh như có đôi cánh vô hình, nháy mắt xuyên qua khe núi rộng hơn ngàn thước, đi tới vách núi ở đối diện.

Bàn chân giẫm lên mặt đất, nguyên lực cuối cùng tan biến, thân ảnh thở phào một hơi xoay người nhìn lại vách núi đối diện, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

– Một bước đi qua khoảng cách hơn ngàn thước, Lăng Không Hư Độ của ta cuối cùng có chút thành tựu.

Lâm Tiêu thầm gật đầu.

Lăng Không Hư Độ cảnh giới cao nhất có thể kéo dài hơn vạn thước, chẳng khác gì là phi hành khoảng cách ngắn, nhưng muốn đạt tới cảnh giới này khó khăn cực lớn, dù sao bí kỹ cần dùng nguyên lực hình thành đôi cánh vô hình sau lưng, căn cứ cường độ nguyên lực, chất lượng cùng khả năng khống chế của võ giả, thời gian duy trì đôi cánh nguyên lực cũng có dài ngắn.

Mà Lăng Không Hư Độ được hơn ngàn thước đã xem như có chút thành tựu, tuy rằng còn kém xa đại thành, nhưng đã có thể xem như kỹ năng chạy trốn cùng truy tung không sai.

– Đáng tiếc đã hơn hai tháng trôi qua, nhưng muốn đột phá tầng thứ hai Long Tượng luyện thể vẫn còn kém một ít, mà ngũ chuyển của Cửu Chuyển huyền công trong khoảng thời gian ngắn hiển nhiên là không thể nào đạt được, nhưng tuy rằng không đột phá, chất lượng nguyên lực vẫn tiến bộ hơn hai tháng trước nhiều, tăng lên ít nhất một thành.

– Mấy ngày nay ta lịch lãm chỉ quanh quẩn ở ngoại thành Hiên Dật quận, hiện tại Lăng Không Hư Độ đã có chút thành tựu, có thể đi một ít địa phương xa hơn, cũng không tiêu phí bao nhiêu thời gian.

Lâm Tiêu nhìn qua khe núi, khóe môi lộ vẻ tươi cười.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]