Võ Đạo Đan Tôn - "Chương 675: Hai đại cao thủ (2)"

Chương trước Chương tiếp

– Trận thứ hai tổ chín…

Hai tuyển thủ trận đấu thứ hai có tu vị Hóa Phàm Cảnh trung kỳ, một dùng đao, một dùng kiếm, chiêu thức của hai người tuy linh động phiêu dật, ngươi tới ta đi trên lôi đài, đao quang kiếm ảnh không ngừng lập loè, hình ảnh đồ sộ kích thích tâm thần nhiều võ giả.

Lâm Tiêu nhìn qua một lần thì mất đi hứng thú, trận đấu của hai người này nhìn thì đặc sắc, kì thực trong mắt cao thủ đã không có bao nhiêu hàm lượng, song phương đang tìm kiếm nhược điểm của đối phương, chỉ sợ trong thời gian ngắn không phân ra cao thấp.

Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tiêu quay đầu nhìn qua lôi đài khác.

Ầm ầm!

Trùng hợp hắn nhìn thấy một màn kinh người, trên lôi đài số ba, La Thiên Đô đang chiến đấu với một võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, chỉ thấy hắn hai tay chắp sau lưng, căn bản không có động thủ, uy áp kinh người và ý cảnh hiện ra, chỉ ánh mắt đã làm đối thủ hét thảm một tiếng, trực tiếp bay ngược ra sau, nhìn qua mà sợ.

– Tinh khí thần thật mạnh!

Lâm Tiêu thầm giật mình, thực lực võ giả càng mạnh thì khí tức trên người càng hùng hậu, đặc biệt là một ít uy áp như đao ý, kiếm ý càng có thể trực tiếp trấn nhiếp tinh thần địch nhân, làm cho hắn không thể giao thủ bình thường, mà như Vũ vương Bách Lý Chiến là cường giả Sinh Tử Cảnh nếu như nguyện ý, chỉ nhìn một cái cũng làm võ giả Quy Nguyên Cảnh sơ kỳ sụp đổ.

Nhưng mà La Thiên Đô chỉ là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, mà đối thủ của hắn đã đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, hắn chỉ bằng vào khí thế đã đánh bại đối phương, đủ làm tâm thần người khác rung động.

– Thật sự là kình địch.

Lâm Tiêu nắm chặt hai đấm, huyết dịch toàn thân sôi trào.

Thẳng đến khi La Thiên Đô rời khỏi, trận đấu tiếp theo bắt đầu, những võ giả quan sát trận đấu không ngừng sợ hãi thán phục, trong nội tâm tràn ngập rung động.

Lại nhìn qua mấy lôi đài khác, quay đầu nhìn qua lôi đài tổ mười một đã nhìn thấy thân ảnh quen thuộc.

Trên lôi đài tổ mười một, Trần Tinh Duệ đang chiến đấu với võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ.

Bá!

Ánh đao tung hoành bạo phát ra ngoài, đao mang màu đen quét ngang vô địch, chỉ một chiêu là chém nát nguyên lực hộ thể của đối thủ, ngay sau đó lại một đao đánh bay hắn, đánh đối thủ va chạm vào màn sáng màu xanh thủ hộ lôi đài.

– Lợi hại, tuyển thủ này đã tu luyện đao pháp tới cảnh giới cực cao.

Trọng tài tổ mười một gật đầu, tuyên bố kết quả trận đấu.

– Xem ra Trần Tinh Duệ tiến vào Phong Vân bảng có lẽ không thành vấn đề.

Lâm Tiêu gật gật đầu, từ chiêu vừa rồi của Trần Tinh Duệ, hắn nhìn thấy thực lực của đối phương tăng lên nhiều, mặc dù chỉ là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ, nhưng Trần Tinh Duệ tuyệt đối có thể khiêu chiến vượt cấp, tiến vào Phong Vân bảng cũng không nói chơi.

Kế tiếp Lâm Tiêu nhìn qua mấy cuộc tranh tài khác, đáng tiếc không có nhìn thấy gì đặc sắc, đồng thời hắn cũng phát hiện một chuyện cổ quái.

Dường như mười tám tinh thần lôi đài phân tán các tuyển thủ cao cấp ra riêng biệt, các thiên tài đỉnh cấp như La Thiên Đô La Sơn Tông, Mặc Thanh Hiên Thông Thiên kiếm phái, Đoạn Thiên Cừu quận Võ Uy, Thiến Mộng Vũ quận Vân Long, Uất Trì Quật quận Sóc Phương, Trương Thuần Hi quận Kim Hà, Tuyệt Vô Danh quận Lộ Tây, Đông Phương Nguyệt Mính quận Hiên Dật, Hoàng Phủ Chân quận Đôn Hoàng, Viên Dã quận Định An, mỗi một người đều chiếm cứ một lôi đài, hoàn toàn không có trùng nhau, giống như hoàn toàn tính toán tốt cả rồi.

Đương nhiên, vòng đấu loại thứ nhất có mười tám tổ, mười người này phân tán ra cũng là chuyện bình thường, tạm thời còn chưa đủ để nói rõ cái gì.

– Tổ chín vòng thứ nhất, trận thứ bảy Cổ Thần đấu với Vu Sơn Hà.

Chín tổ trọng tài cao giọng quát.

– Là Hổ Hi quận Đôn Hoàng lên đài, Cổ Thần chính là võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, một thân kiếm pháp xuất thần nhập hóa, trận chiến này tất thắng.

Nghe được lời này, một ít võ giả quận Đôn Hoàng đưa mắt nhìn qua, thần sắc hưng phấn.

– Ồ, đối thủ của hắn dường như cũng không tệ, khí tức trên người thật mạnh, cái gì, rõ ràng cũng là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành.

– Ha ha, giật mình a, Vu Sơn Hà chính là thiên tài quận Định An chúng ta, một thân thực lực cũng là đạt tới Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, thực lực phi phàm, Cổ Thần quận các ngươi muốn thắng, chỉ sợ phải xem kỹ thực lực của mình đã.

Có võ giả quận Định An cười lạnh nói một câu.

– Cái gì? Hai đại Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành giao thủ, thú vị!

Không ít võ giả đưa mắt nhìn qua, không ngừng quan sát trận đấu.

Trong giải thi đấu như thế này, cũng không phải nói thực lực càng mạnh thì chiến đấu càng đặc sắc, dù sao thực lực hai bên kém xa nhau, thường thì một hai chiêu đã phân thắng bại, căn bản nhìn không được cái gì, hơn nữa tuyển thủ thực lực kém căn bản không thể bức bách cao thủ thi triển thực lực của mình, bởi vậy không có gì đáng xem, cực kỳ đáng xem là những đối thủ thực lực ngang nhau, hơn nữa thực lực càng mạnh thì trận đấu càng đặc sắc.

Hai gã võ giả Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành giao thủ, tuyệt đối là tâm điểm của đa số người.

Bá!

Trên lôi đài tổ chín, hai đạo nhân ảnh bay vút lên, nhẹ nhàng xuyên thấu qua màn xanh da trời, đứng cách xa nhau năm mươi mét.

Vu Sơn Hà là một thanh niên có mặt vuông, có mái tóc ngắn rám nắng, thân hình cũng không khôi ngô, nhưng mà hắn đứng tại chỗ chẳng khác gì núi cao, khí thế không ngừng tăng lên, hai tay của hắn dài và lớn chắp sau lưng, nhìn chằm chằm vào Cổ Hi đối diện, cười nói:

– Ah, không nghĩ tới đối thủ của ta là tuyển thủ Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, trong tổ chín không có mấy cao thủ, có lẽ là hai chúng ta vi tôn, chỉ cần đánh bại ngươi ta, là đệ nhất tổ chín.

Mặc trường bào màu xanh, Cổ Thần làn da như ngọc, lưng đeo trường kiếm màu xanh, hắn cười nói:

– Nửa câu đầu của ngươi là đúng, nửa câu sau không đúng, bởi vì ta mới là đệ nhất tổ chín.

– Ha ha, ngươi rất có tự tin?

Vu Sơn Hà cười lớn một tiếng, ánh mắt không mang theo nửa phần tình cảm, tâm tình trong như gương:

– Đã từng có rất nhiều người ở trước mặt ta tự tin giống như ngươi, đáng tiếc cuối cùng vẫn thua trong tay ta.

Trong lời nói, Vu Sơn Hà để lộ ra tự tin mãnh liệt, loại tự tin này không phải bẩm sinh, mà là hắn thân là thiên tài quận Định An, từ trong khiêu chiến trổ hết tài năng bộc lộ bản thân mình, lần lượt trải qua rất nhiều sinh tử cho nên mới bồi dưỡng ra loại tự tin này.

– Ha ha, Vu Sơn Hà, nói hay.

– Vu Sơn Hà chính là thiên tài của quận Định An, ngay từ đầu cũng không chói mắt, hết lần này tới lần khác mỗi lần chiến đấu với người khác đều ngoài dự liệu, làm gì chắc đó, đạt được thắng lợi cuối cùng.

– Đúng vậy a, bình thường tới mức không thể bình thường hơn, cho dù là những thiên tài cũng không cách nào cải biến kêt quả này, tất cả đều thua, lúc này đây khẳng định cũng là như thế.

– Chuyện này còn phải nói, dùng thực lực của Vu Sơn Hà, mặc dù chỉ là Hóa Phàm Cảnh hậu kỳ đại thành, nhưng tuyệt đối có được trùng kích trước hai mươi Phong Vân bảng đấy.

Võ giả quận Định An rất tự tin, không ngừng trao đổi với nhau.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]