Võ Đạo Đan Tôn - "Chương 877: Bị lộ thân phận (1)"

Chương trước Chương tiếp

(1)

Tóc đen bay lên, gã như lệ quỷ bay lên từ đại trận tan vỡ. Bộ dạng Lâm Hiên như người điên, đôi mắt đỏ lạnh lùng nhìn đám người Tương Thiên Thần, thật sự vô tận sôi trào.

Tương Thiên Thần tức giận quát to:

– Chết tiệt, giết người này cho ta!

Hai cường giả Quận Võ Uy vây công Đông Phương Nguyệt Mính ở gần nhất, bọn họ hét to:

– Giết!!!

Hai cường giả Quận Võ Uy lao lên.

Võ giả đeo mặt nạ mắt lạnh băng chém nhát đao, không thấy hắn dùng sức, đao quang tựa ngân hà xẹt qua không trung. Hai cường giả Quận Võ Uy hét to, máu phun ra. Đao quang chém hai người nổ nát không chừa mẩu xương.

Mọi người giật mình. Cường giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đi đâu cũng không thuộc dạng yếu, là cao thủ một phương, nhưng không qua nổi một chiêu của võ giả đeo mặt nạ.

Võ giả đeo mặt nạ cười khẩy nói:

– Tương Thiên Thần, ngươi đạo mạo trang nghiêm, hôm nay ta sẽ xé ngụy trang của ngươi ra, cho mọi người thấy mặt thật của ngươi!

Một luồng đao quang chém hướng phủ quận vương nằm bên ngoài Vạn Ma Phệ Tâm trận.

Ầm!

Đao quang dài trăm trượng chém xuống, các tia chớp thô to bay lượn như điện long. Phủ quận vương to lớn rộng rãi rung bần bật, mặt đất nứt nẻ, người hầu kẻ hạ hốt hoảng la hét chói tai. Khi phủ quận vương sắp hoàn toàn sụp xuống thì . . .

– Khục khục khục!

Tiếng cười âm trầm the thé vang lên.

Khói đen ngùn ngụt dâng lên từ phủ đệ quận vương, che lôi quang ngập trời. Một bóng đen bay lên, đôi mắt độc ác nhìn chằm chằm võ giả đeo mặt nạ.

– Tiểu tử, ngày xưa ta truy sát ngươi vào Âm Sát Giản, không ngờ ngươi sống sót trở ra, còn tìm đến đây. Hay ngươi nghĩ đột phá đến Quy Nguyên cảnh trung kỳ đỉnh phong rồi có thể đối kháng với Thiên Ma lão nhân ta đây? Khục khục khục, ta sẽ giết ngươi chết tại đây, luyện thành vu thi.

Thấy bóng đen đó, các quận vương nhíu mày nói:

– Là Thiên Ma lão nhân!

Đông Phương Hiên Viên lau máu dính khóe môi, cười to bảo:

– Ha ha ha! Tương Thiên Thần, ngày xưa trước mặt Bách Lý Tỉ bệ hạ ngươi luôn miệng nói Thiên Ma lão nhân giết Lâm Tiêu không liên quan gì ngươi. Nhưng tại sao Thiên Ma lão nhân núp trong phủ đệ của ngươi? Ngươi phái cường giả săn giết thiên tài của Quận Hiên Dật ta, giết quán quân đại tái Phong Vân bảng của đế quốc. Ngươi gan to bằng trời, trời đất không tha. Chờ khi bệ hạ biết được thì ngươi có ba hoa miệng lưỡi thế nào cũng khó tránh khỏi luật pháp đế quốc trừng trị!

Ngày xưa Thiên Ma lão nhân đuổi giết Lâm Tiêu, Tương Thiên Thần kiên quyết phủ nhận việc này liên quan đến gã. Hiện tại Thiên Ma lão nhân bị đế quốc Võ Linh truy nã thì ra ẩn náu trong phủ đệ của gã, bộ mặt xấu xí của Tương Thiên Thần hoàn toàn bị lộ ra rồi.

Tương Thiên Thần nghiến răng ken két, mặt vặn vẹo nói:

– Đông Phương Hiên Viên, mặc cho ngươi ba hoa thế nào, hôm nay ngươi khó thoát khỏi cái chết. Mọi người nghe lệnh, giết hết võ giả Quận Hiên Dật, không chừa một tên! Ai dám ra tay giúp đỡ tức là đối địch với Quận Võ Uy, Quận Võ Uy ta không chết không ngừng với người đó!

Bộ mặt thật bị lộ, Tương Thiên Thần không lo giữ hình tượng hiên ngang lẫm liệt nữa. Hiện giờ tên đã trên dây không thể không bắn, nói sao thì hôm nay Tương Thiên Thần phải giết đám người Đông Phương Hiên Viên tại đây, chấm dứt tai họa.

Thiên Ma lão nhân ma khí ngập trời, khí thế Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong hoàn toàn bộc lộ.

– Khục khục khục, Thiên Ma lão nhân ta là một thành viên của Quận Võ Uy, nguyện giúp quận vương Tương Thiên Thần tru sát ngoại địch!

Trên bầu trời kéo mây đen, ma uy hùng dũng. Các quận vương biến sắc mặt, lòng thầm giật mình trước thực lực đáng sợ của Thiên Ma lão nhân.

Người Lâm Hiên đẫm máu đầy vết thương, nhưng chiến ý sôi sục, sát khí hừng hực:

– Thiên Ma lão nhân, ngươi giết đệ đệ Lâm Tiêu của ta, hôm nay dù Lâm Hiên ta chết thì quyết kéo ngươi xuống địa ngục cùng!

Thiên Ma lão nhân lạnh lùng cười phá lên:

– Chỉ bằng vào ngươi? Thứ như con kiến! Thiên Ma lão nhân ta tung hoành chiến trường Ma Uyên không người địch nổi, ngươi là thứ gì? Thôi, hôm nay ta từ bi tiễn ngươi và đệ đệ làm bạn dưới suối vàng!

Vẻ mặt Thiên Ma lão nhân ngạo nghễ thiên hạ.

Thanh âm lạnh lùng vang vọng thiên địa:

– Vậy sao?

Võ giả đeo mặt nạ từng bước tiến lên, ánh mắt lạnh lùng, thoáng chốc thành tiêu điểm nguyên quảng trường.

Võ giả đeo mặt nạ nói:

– Tương Thiên Thần, Thiên Ma lão nhân, các ngươi hãy mở to đôi mắt nhìn kỹ xem ta là ai?

Trong tiếng cười lạnh lẽo, võ giả đeo mặt nạ tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt kiên cường trẻ tuổi.

Yên lặng, tĩnh lặng như chết.

Trong phút chốc quảng trường náo nhiệt lặng ngắt như tờ, vô số cặp mắt kinh sợ nhìn bóng người trên quảng trường, ngạc nhiên như gặp quỷ.

– Ngươi . . . Ngươi . . .!

– Lâm Tiêu, là Lâm Tiêu thật sao?

– Sao hắn chưa chết?

Hơn hai năm trước, trong cuộc chiến ở thành Hắc Lĩnh, hầu hết cường giả chính mắt thấy Thiên Ma lão nhân thu Lâm Tiêu vào Thiên Ma Bát truyền tống đi tuyệt địa chết chóc. Từ đó Lâm Tiêu mất tích trên đại lục hai năm dài, khiến Quận Võ Uy và Quận Hiên Dật suýt đại chiến. Cả Đế quốc Võ Linh đều cho rằng Lâm Tiêu chết rồi, Thiên Ma lão nhân, Tương Thiên Thần biết nội tình cùng nghĩ vậy.

Nhưng bây giờ, Lâm Tiêu mà mọi người công nhận đã chết một lần nữa sống động xuất hiện trước mắt. Điều này mang đến rung động, kích thích như gió lốc sóng thần, kinh thiên động địa.

Trong một thoáng mọi người kinh ngạc đến ngây người, không dám tin vào mắt mình.

Thiên Ma lão nhân chỉ vào Lâm Tiêu, rung động vô cùng:

– Sao . . . Sao ngươi chưa chết? Ngày đó ta truyền tống ngươi vào tầng thứ bốn chiến trường Ma Uyên, dù là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không sống nổi, sao ngươi có thể . . .

Sau đó mặt Thiên Ma lão nhân dữ tợn, rít gào the thé:

– Dù ngươi không chết thì sao? Hôm nay ở Quận Võ Uy của ta, mặc cho ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng sống ra ngoài!

Tương Thiên Thần cũng lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Tiêu làm gã thấy phát run, ý tưởng điên cuồng nổi lên trong đầu gã. Tầng thứ bốn chiến trường Ma Uyên cũng không thể nhốt chết Lâm Tiêu, sức sống của hắn quá kinh khủng. Nếu hôm nay Tương Thiên Thần không giết hắn, có ngày Quận Võ Uy sẽ bị hủy vào tay Lâm Tiêu.

– Trời, thì ra lúc trước Thiên Ma lão nhân truyền tống Lâm Tiêu vào tầng thứ bốn chiến trường Ma Uyên, nhưng tại sao hắn không chết?

– Tầng thứ bốn chiến trường Ma Uyên là cấm địa của võ giả Quy Nguyên cảnh, nghe nói chỉ Vương giả Sinh Tử cảnh mới ra vào được. Dù là võ giả Quy Nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong đi vào đó cũng chết chắc, vậy mà Lâm Tiêu trốn ra được.

– Lúc nãy nghe Thiên Ma lão nhân nói từng truy sát Lâm Tiêu vào Âm Sát Giản, theo ta được biết Âm Sát Giản là cấm địa kinh khủng nhất trong Ma Khí Hải ở tầng thứ ba chiến trường Ma Uyên. Lâm Tiêu dùng cách gì sống sót được?

– Hay Lâm Tiêu có kỳ bảo gì đó luôn bảo vệ an toàn cho hắn?

Trong phút chốc Quận Võ Uy thành bàn tán xôn xao, tiếng ồ à kinh ngạc đâm thẳng lên mây, ầm ầm như sấm.

Sáu quận vương giật mình, lòng rất rung động.

– Tiểu tử này còn sống, thật khó tin.


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]