Vô Hạn Khủng Bố - "Chương 212: Tất cả trở thành tro bụi và Tấn công!"

Chương trước Chương tiếp

Đám mây hình nấm trong nháy mắt đã bốc lên cao mấy trăm mét, hơn một nghìn mét, thậm chí càng cao hơn nữa. Tiếp theo đám mây nấm màu đỏ cam chợt co lại, ngọn lửa đỏ trong nháy mắt biến thành màu trắng sáng, phảng phất như một mặt trời nhỏ đang tỏa ra ánh sáng và hơi nóng, sau đó quả cầu lửa màu trắng bộc phát mãnh liệt, một đám mây nấm khổng lồ sáng chói lại một lần nữa bốc lên…

– Cảnh này phải gọi là mỹ lệ? Hay là khủng khiếp đây?

Trịnh Xá tháo kính râm xuống, nhận ra với tố chất thân thể của mình không ngờ lại có thể không cần đeo kính vẫn nhìn thẳng vào ánh sáng trắng đó, mặc dù có hơi nhức mắt nhưng cũng không hẳn là không thể chịu nổi, vì thế hắn dứt khát bỏ kính xuống nhìn thẳng vào ánh lửa trắng lóa, nhìn hình dáng biến ảo khôn lưởng của nó, nhất thời bỗng cảm thấy như ngây dại.

Những lời của Sở Hiên khiến trong lòng Trịnh Xá sinh ra dự cảm không tốt, nói chính xác là Sở Hiên thật sự cực kỳ thông minh, hơn nữa với tính cách của hẳn sẽ không làm chuyện dư thừa hoặc nói chuyện không đâu, nếu hắn không phải có ẩn ý gì thì là hắn đang bày một bố cục mới, mà đối tượng của bố cục chính là bản thân Trịnh Xá.

“Cho dù nghĩ thế nào vẫn cảm thấy lo, nếu có Tiêu Hoành Luật ở đây thì tốt quá, ít nhất hắn hoàn toàn có thể phân tích ra Sở Hiên rút cuộc là đang nghĩ gì… tình hình Tiêu Hoành Luật bên kia thế nào rồi? Ba người họ thật sự có thể dẫn dụ phần lớn robot Decepticon đi không? Còn cả bố cục của Tiêu Hoành Luật kết quả sẽ thế nào? Sở Hiên thật sự hoàn toàn không biết gì sao?”

Trịnh Xá nghĩ ngợi cả nửa ngày nhưng chỉ cảm thấy đầu óc đặc sệt, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể ngừng suy nghĩ, chuyên tâm quan sát cảnh tượng trước mắt… Vũ khí hạt nhân phát nổ, hơn nữa còn là đầu đạn khinh khí mạnh nhất phát nổ, cảnh tượng này đúng là có thể coi là kỳ cảnh.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, liên tục có thêm hai tên lửa vượt đại châu bắn vào thành phố St.Louis đổ nát, trên đám mây hình nón vô cùng lại có thêm ánh lửa của vụ nổ cùng sóng xung kích, nhất thời chỗ đó phảng phất như biến thành một địa ngục nóng rực, so với ánh sáng mặt trời cũng không thua kém bao nhiêu, muốn quan sát cứ điểm sắt thép dưới ánh lửa căn bản là không có khả năng. Tuy vậy uy lực của ba đầu đạn khinh khí thật sự cực kỳ to lớn, chỗ mấy người Trịnh Xá đang đứng cũng có gió lốc cuốn tới, những cục đá nhỏ bay theo đều có uy lực giống như đạn bắn, vì thế mọi người chỉ có thể tránh ở chỗ khuất gió, chờ đợi cơn lốc nhỏ này từ từ yếu đi.

Thời gian chậm rãi trôi qua, gió lốc đã trở nên cực kỳ yếu ớt, nhưng vẫn mang theo luồng khí nóng bỏng, đến khi khí nóng cũng dần hòa hoãn xuống, Chiêm Lam đột nhiên hạ giọng nói:

– Không đúng, từ phía tây có rất nhiều binh lính Mỹ đang tiến tới, còn có một lượng lớn xe tăng đao đi vào trung tâm vụ nổ, đội quân này lúc trước không phải vẫn tập trung ở phía tây thành phố sao?

– Quân đội?

Trịnh Xá hơi sửng sốt, hắn kỳ quái nhìn Sở Hiên nói:

– Không phải là thế cục ngươi sắp xếp đấy chứ? Sau khi vũ khí hạt nhân công kích lập tức làm quan đội tập kích cứ điểm? Không cần biết là bọn họ có lấy được Allspark hay không? Việc này đối với chúng ta mà nói đều là chuyện rất tốt. Nếu lấy được Allsaprk thì chúng ta đoạt lấy từ tay quân đội căn bản không phí chút sức lực nào, cho dù bọn họ không lấy được thì có thể tiêu hao phần lớn thực lực robot Decepticon cũng đã là trợ giúp cực lớn cho chúng ta rồi.

Sở Hiên lại lắc đầu đáp:

– Thứ nhất, đây không phải bố cục của ta, thứ hai, với thực lực của đội quân này, chỉ cần hơn một nghìn robot bình thường là đủ tiêu diệt hết bọn họ rồi, căn bản không thể tạo thành sát thương trên quy mô lớn cho kẻ địch như tưởng tượng, vì thế…

– Vì thế?

Lúc này, phía bên kia thành phố St.Louis, mấy người Tiêu Hoành Luật đang nấp ở một nơi bí mật quan sát quân đội Mỹ không ngừng tiến tới, từng đoàn binh lính mặt trang phục phòng hộ liền thân liên tục chạy qua, rất nhiều xe tăng cũng đi theo quân đội. Ngoài ra còn có một lượng lớn xe tải quân dụng, xe máy, xe bọc thép, mặc dù quân đội thiết giáp của nước Mỹ sau thảm họa robot đã tổn thất nặng nề nhưng lạc đà chết đói vẫn to hơn ngựa, điều động một số xe bọc thép cũ tồn kho vẫn đủ để vũ trang tốt cho đội quân này.

-….Mặc dù nhìn thì có vẻ rất mạnh mẽ, ít nhất là cánh quân mấy trăm nghìn người này bao vây một nơi, thanh thế tuyệt đối không tầm thường, nhưng với uy lực vũ khí kiểu này… Hơn nữa cũng không có không quân chi viện tác chiến, mấy trăm nghìn người này có lẽ chỉ có thể thu hút một lượng lớn robot, muốn giết chết phần lớn chúng là chuyện không thể.

Tiêu Hoành Luật sắc mặt khó coi nói.

Bá Vương cũng gật đầu nói:

– Thực lực quân đội Mỹ thật sự cũng không kém nhưng được thành lập dựa trên tố chất quân sự tốt cùng trang bị hiện đại nhất thế giới, hiện tại trang bị đã suy yếu tới mức này, sức chiến đấu của họ chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng cực lớn, hơn nữa khi đối mặt với robot, dựa vào chiến thuật biển người căn bản là vô dụng.

Tiêu Hoành Luật gật đầu nói:

– Đúng thế, cho nên dựa vào quân đội Mỹ căn bản không đáng tin… Ba người chúng ta cùng đi thôi, nhân lúc bọn họ cùng robot hỗn chiến, chúng ta có thể dẫn dụ thêm một số robot rời xa căn cứ… Nói đoạn hắn đứng dậy chuẩn bị ra khỏi nơi ẩn nấp.

Đột nhiên Triệu Anh Không kéo Tiêu Hoành Luật lại, nói:

– Không được, trước khi tất cả quân Mỹ tiến vào cứ điểm, chúng ta không thể rời khỏi đây…

Trịnh Xá ngạc nhiên hỏi:

– Hả? Tại sao? Chúng ta theo sau lưng hộ từ từ ẩn nấp tiến vào không được sao?

– Khi Sở Hiên giao đĩa CD cho ta có nói…

Triệu Anh Không thần sắc lạnh nhạt nói:

– Nếu như ngươi lấy đĩa CD đi, hơn nữa còn sắp đặt để quân đội Mỹ tiến vào trong cứ điểm săt thép, vậy nhất định phải ngăn cản ngươi cùng đi theo vào đó, trừ phi sau khi tất cả quân đội Mỹ tiến vào, đến lúc đó không cần ngăn cản ngươi nữa.

Tiêu Hoành Luật lần này thật sự sững sờ, ngây ngốc hỏi:

– Ngươi, ngươi tại sao không nói với ta Sở Hiên nói gì từ trước?

Triệu Anh Không liếc nhìn hắn, đáp:

– Ta cũng không nói chuyện của ngươi cho Sở Hiên, ta không giúp bên nào hết.

Tiêu Hoành Luật không còn hơi sức đâu mà quan tâm nàng nói cái gì, ngồi xổm xuống liên tục ngắt tóc, vừa ngắt vừa khổ sở suy nghĩ.

“Nói như vậy, ngay từ đầu hắn đã cho rằng ta sẽ xếp đặt quân đội Mỹ? Hắn kiếm đâu ra sư tự tin lớn đến vậy? Chuyện này tạm thời bỏ qua, hắn để Triệu Anh Không ngăn cản ta cùng theo quân đội tiến vào là có ý gì? Nếu như là ta, biết rõ đối phương sẽ thiết kế để quân đội Mỹ tập kích cứ điểm, mà lúc trước vừa có ba đầu đạn khinh khí tập kích cứ điểm, bên trong đó ngoài những robot hạch tâm mạnh mẽ ra, số robot còn lại chắc chắn là đã tử thương cực kỳ thảm trọng, trong tình huống này… Việc duy nhất ta sẽ làm chỉ có thể là…”

Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Hoành Luật lập tức đại biến, vụt ngẩng đầu lên trời, mặc dù trên không trung chẳng có gì cả nhưng hắn vẫn kích động nhìn ngó bôn phía, một lúc sau mới chán nản ngồi phịch xuống nói:

– Ai, mặc dù vẫn chưa tới nhưng nghĩ đến việc tất cả quân đội Mỹ đều đã tiến vào trong cứ điểm sắt thép, công kích cuối cùng chắc chắn là sẽ tới… Đáng ghét, không ngờ ta lại giúp hắn làm một bước cuối cùng này, loáng cái chôn vùi mấy trăm nghìn người, hắn không cảm thấy trên tay đẫm mùi máu tươi sao?

Bá Vương cùng Triệu Anh Không đều không thể hiểu được, đưa mắt nhìn nhau, Bá Vương tò mò hỏi:

– Rút cuộc là đã có chuyện gì? Kế hoạch của ngươi không phải rất tốt sao? Xếp đặt dẫn dụ quân đội Mỹ tới, kể cả sức chiến đấu của họ đã giảm tới mức tệ hại thì cũng có thể trì hoãn robot rất nhiều mới đúng, chẳng lẽ kế hoạch này có sơ hở gì sao?

Tiêu Hoành Luật tựa hồ tâm tàn ý lạnh nói:

– Sơ hở lớn nhất chính là thực lực quân đội Mỹ quá yếu ớt, muốn bọn họ trì hoãn robot thì còn được, nhưng muốn tiêu diệt một lượng lớn robot tuyệt đối là chuyện không thể, hơn nữa thời gian họ có thể trì hoãn cũng rất có hạn, nếu như hơi có chút ngoài dự tính, mấy người Trịnh Xá tập kích rất có thể sẽ bị tiền hậu giáp kích, đó là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra… Kỳ thật ta và Sở Hiên đều có một phỏng đoán, đó là Decepticon chắc chắn sẽ có loại công nghệ như vòng bảo vệ, vậy thì tên lửa khinh khí có thể phá hủy vòng bảo vệ đó hay không? Cho dù phá mỡ được lớp ngoài cùng của cứ điểm sắt thép đi nữa, còn hệ thộng phòng ngự ở trung tâm thì sao? Uy lực của vũ khí hạt nhân thật sự bất phàm nhưng đến loài người còn có công sự ngầm có thể ngăn chặn vũ khí hạt nhân tấn công, càng không cần nói đến chủng tộc ngoài hành tinh có kỹ thuật công nghệ cao hơn chúng ta… Muốn tiêu diệt một lượng lớn robot cũng chỉ có một biệt pháp có thể hoàn toàn thực hiện… Đó là nhân lúc robot mở hệ thống phòng ngự tiến ra, khi bọn chúng cùng quân đội loài người dây dưa hỗn chiến… Ầm một tiếng.

Nghe vậy, Bá Vương cùng Triệu Anh Không đều sắc mặt đại biến, thậm chí cả người lạnh nhạt như Triệu Anh Không cũng cực kỳ kinh dị, có điều hai người suy nghĩ một chút liền cảm thấy đây đúng là thủ đoạn của Sở Hiên, tàn nhẫn như vậy cũng chí có loại người như Sở Hiên mới có thể bày ra được.

Giống như để chứng minh lời nói của Tiêu Hoành Luật, sau khi quân đội Mỹ hoàn toàn tiến vào trong thành phố St.Louis đổ nát, ba người Tiêu Hoành Luật liền có thể nghe thấy tiếng nổ liên tiếp. Chiến đầu dần dần trở nên kịch liệt, cuộc chiến vừa kéo dài được hơn mười phút thì bỗng nhiên từ trên không một quả tên lửa vượt đại châu bắn tới, tên lửa lướt qua bầu trời đâm thẳng xuống trung tâm chiến trường. Tất cả quá trình diễn ra không quá mấy phút, quả tên lửa này khác với ba đầu đạn khinh khí trước, nó không đột ngột phát nổ giữa không trung thành phố mà đâm sâu xuống mặt đất, tiếp đó giống như Tiêu Hoành Luật đã nói, ầm một tiếng.

-….Tình huống cơ bản là như vậy, phương thức hoạt động của quả tên lửa này là xuyên sâu xuống lòng đất rồi mới phát nổ, tác dụng chủ yếu của nó là phá hủy các căc cứ quân sự vĩnh cửu hoặc bán vĩnh cửu cực kỳ kiên cố, tin rằng hiện tại thực lực của robot đã nhỏ đến mức chúng ta chịu đựng được, nghỉ ngơi ba tiếng đồng hồ, sau khi nhiệt độ hạ xuống chúng ta có thể tấn công.

Sở Hiên đứng nhìn tro bụi bốc cao vài trăm mét phía xa, lẩm bẩm tự nói, không hề để ý tới ánh mắt như muốn giết người của Trịnh Xá, cùng bộ dạng ngây ngốc kinh hoàng của các thành viên còn lại trong đội, chỉ trong khoảnh khác, mấy trăm nghìn binh lính đã biến thành tro bụi…

“Vì sống sót… Có thể làm dơ bẩn hai tay không?”

Trịnh Xá từng tự hỏi mình như vậy, câu trả lời của hắn là có thể dơ bẩn hai tay, nhưng không thể làm dơ bẩn trái tim.

“Vậy thì, vì sống sót… Có thể làm dơ bẩn trái tim không?”

Một khi vì sống sót mà không từ thủ đoạn nào, người như vậy có còn là chính mình nữa không? Vứt bỏ đồng đội, đạp lên xương cốt người khác mà sống, hoặc là giống như tiểu đội chăn nuôi tân nhân, chà đạp tân nhân đủ đường, đoạt hết điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình để cường hóa cho bản thân, trang bị vũ khí mạnh mẽ siêu cấp, kỹ năng cao cấp có thể hoán đổi từ Chủ Thần, hoặc là không ngừng tăng cường tố chất thân thể, tóm lại là tất cả những thứ gì cần thiết đều có, người như vậy… Có còn là chính mình nữa không?

Vì thế, dù là để sống sót cũng không thể làm dơ bẩn trái tim, bởi vì một khi cả trái tim cũng hoàn toàn lạc lối, người như vậy có còn là mình nữa không? Nếu đã không còn là mình thì có khác gì như đã chết?

Nhưng mà, vì những người bên cạnh mình, vì bọn họ, có thể làm dơ bẩn trái tim không?

Trịnh Xá vốn cực kỳ phẫn nộ, thật sự hận không thể đánh cho Sở Hiên sống dở chết dở. Nếu là chuyện bình thường cũng thôi, bất cứ bố cục nào, bất cứ cuộc chiến nào cũng không thể tránh khỏi có người chết, nhưng nghĩ đến mấy trăm nghìn người chỉ vì một bố cục nho nhỏ mà bị biến thành mồi nhử, bị giết tại đây, trong lòng Trịnh Xá thật sự đau đớn cùng áy náy không thể diễn tả nổi, cảm giác này thật sự rất khó hình dung.

Nhưng Trịnh Xá vẫn dừng những chuyện vô dụng lại, ví dụ đánh một kẻ không biết đau đớn như Sở Hiên đúng là chẳng được tích sự gì, không bằng bình tĩnh lại, cẩn thận suy nghĩ hành động tiếp theo thì tốt hơn.

Kỳ thật từ khi tiến vào thế giới luân hồi này cho đến nay, hai tay hắn không phải thường xuyên nhuộm đầy máu tươi sao? Vì nhiệm vụ luân hồi, vì để có thể sống sót, giống như trong Starship Troopers giết sạch đội lính đi theo, chỉ là lúc đo hắn tự nói với mình, đội lính này dù sao cũng sẽ chết tại hành tinh bọ, so với chết trong tay lũ bọ, không bằng cứ để họ cứ vô thanh vô tức chết đi…

Chỉ là lúc này không thể mượn cớ để họ chết yên bình, thứ có thể hỏi chỉ còn lương tâm mình…

-…Chuyện đã làm thì không thể vãn hồi lại được, đó căn bản vẫn là vì thực lực bản thân không đủ, nếu như thực lực ta mạnh đến mức hoàn toàn không cần để ý tới số lượng robot thì ngươi cũng không cần bày ra cục diện thế này, biến mấy trăm nghìn quân lính thành mồi nhử…. Ta vẫn không thể chấp nhận thủ đoạn của ngươi nhưng ta vẫn sẽ làm hết chức trách của một đội trưởng, bảo vệ thành viên đoàn đội, dẫn dắt thành viên đoàn đội, sau đó cùng nhau sống sót.

Trịnh Xá có chút khổ sở nhưng ngữ khí lại kiên định nói.

Sở Hiên yên lặng gật đầu, không nói gì nhìn tro bụi phía xa, thật lâu sau mới lên tiếng:

– Khoảnh nửa giờ nữa sẽ có thể tiến vào.

-…Mặc dù không truy cứu chuyện không thể vãn hồi nhưng ta có nguyên tắc làm người của ta… Lần sau nếu liên quan đến nhiều người vô tội, ta vẫn sẽ ngăn cản ngươi.

Trịnh Xá tiếp tục nói rồi hắn cũng yên lặng đứng dậy nhìn về phía xa.

Nước Mỹ đã xong rồi… Mặc dù trong lòng vẫn áy náy đến hơn trăm nghìn người vô tội, nhưng Trịnh Xá cũng biết, bị Sở Hiên làm ra việc này, nước Mỹ thật sự đã xong rồi.

– Sau thảm họa robot, nền văn minh loài người rất có thể sẽ thụt lùi hơn trăm năm, có điều đối với một số quốc gia và dân tộc mà nói, đây ngược lại là chuyện tốt. Khi tất cả mọi người cùng đứng lên, hơn nữa biết được sự tồn tại của mình trước kia nhỏ bé, nhục nhã đến mức nào, người của quốc gia nào có thể vượt lên, chủng tộc nào có thể đứng trên đỉnh cao nhất, sẽ phải xem sự cần cù và dũng cảm của dân tộc đó.

Chiêm Lam đứng sau lưng Trịnh Xá khẽ nói.

Tựa hồ sau khi Trịnh Xá chủ động bắt chuyện lúc trước, cô gái này đã có chút khôi phục lại tình thần lúc trước, chỉ là khi nói chuyện vẫn có chút lãnh đạm.

Trịnh Xá gật đầu, thoáng ước lượng thời gian, tiếp đó đứng dậy nói với những người còn lại:

– Như vậy tiếp theo chúng ta sẽ tiếp hành đột kích vào trong cứ điểm này. Tình hình trước mắt là tầm nhìn xung quanh cứ điểm rất thấp, vì thế sẽ do Chiêm Lam tiến hành quét hình tinh thần lực, truyền tin tức tới ý thức mấy người chúng ta. Zero tiến vào trong cứ điểm phải chiếm lấy cao điểm, dựa vào tâm linh tỏa liên của Chiêm Lam hỗ trợ hết sức ngắm bắn, bất kỳ robot nào chưa chết còn dám lộ ra lập tức tiêu diệt. Trương Hằng, phụ trách bảo vệ Zero, trong không gian hẹp không thích hợp cho cung tên của ngươi phát huy thực lực. Ngoài ra Tề Đằng Nhất, Chiêm Lam, Sở Hiên, Trình Khiếu, bốn người các ngươi tốt nhất là đợi ở đây. Ta, Vương Hiệp, La Cam Đạo, ba người tiến hành đột kích tác chiến, mấu chốt không phải là sát thương nhiều robot mà là không ngừng xâm nhập vào bên trong, cho dù thế nào cũng phải đoạt được Allspark.

Sở Hiên đột nhiên ngắt lời Trịnh Xá, nói:

– Ta cũng vào trong cứ điểm, ta đã có chút đột phá khi sử dụng tín niệm lực λ-drive, tin rằng về sức chiến đấu sẽ không thua các ngươi quá nhiều…

Trịnh Xá có chút kinh ngạc nhìn Sở Hiên, mặc dù hắn không hề tán thành nhân viên không chiến đấu hoặc không thông thạo chiến đấu trong đội trực tiếp tham gia chiến trường nhưng nếu Sở Hiên đã nói vậy thì hắn hẳn là rất tự tin với sức chiến đấu cảu bản thân. Uy lực của λ-drive thật sự rất mạnh, mặc dù chỉ thử nghiệm một lần tại Chủ Thần không gian nhưng uy lực của nó đã lưu lại cho mọi người ấn tượng rất sâu sắc, vì thế giờ phút này Trịnh Xá cũng không ngăn cản Sở Hiên mà gật đầu đi về phía trung tâm vụ nổ.

Do vụ nổ hạt nhân làm tro bụi bốc lên cao vài trăm mét, thậm chí càng cao hơn nên khi mọi người đi vào trong phạm vi vụ nổ, tầm nhìn liền giảm xuống chỉ còn mấy chục mét, rồi sau đó bụi phóng xạ không ngừng rơi xuống, tầm nhìn càng lúc càng thấp, đến cuối cùng mọi người chỉ có thể nhìn được trong gần mười mét, xa hơ nữa chỉ thấy mơ hồ mù mịt. Bất quá trong đội có tinh thần lực khống chể giả nên tình huống mù mịt này cũng không quá phức tạp, theo mọi người không ngừng tiến tới, trên đường bắt đầu xuất hiện rất nhiều kim loại đổ nát, mơ hồ có thể thấy được hình dạng nguyên bản, phần lớn là chân tay hoặc linh kiện robot bằng kim loại, không thể thấy được một thứ gì nguyên vẹn.

Lại đi về phía trước, mặt đất giống như bị san phảng, ngoài dấu vết nứt nẻ ra thì cả những kiến trúc đổ nát cùng kim loại xây dựng nên cứ điểm cũng đều đã biến mất. Trên mặt đất hiện lên một loại sắc phản quan, đó là nhiệt độ cao trong nháy mắt đã khiến mặt đất bị thủy tinh hóa, mặc dù nguội đi khá lâu nhưng vẫn có cảm giác hơi nóng.

– Đến rồi.

Từ hình ảnh quét hình tinh thần lực có thể thấy, phía trước xuất hiện một hố lớn đường kính tới vài nghìn mét, sâu cũng hơn nghìn mét. Nhưng điều khiến người ta kinh dị là sâu dưới nền đát vẫn mơ hồ có quang mang đặc thù nửa trong suốt của vòng bảo vệ, tình cảnh như vậy cũng càng chứng minh suy luận của Sở Hiên lúc trước, robot cũng có công nghệ vòng bảo vệ, nếu chỉ có tên lửa hạt nhân thì rất có thể không cách nào gây tổn hại đến bên trong căn cứ, càng không cần nói đến đại quân robot số lượng vô cùng. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

– Vậy thì… Đi thôi!

Đã qua một thời gian, chuyện đã xảy ra dù thế nào cũng không thể vãn hồi được, mấy trăm nghìn binh lính đã bị tên lửa giết sạch, tuy nhiên cái chết của họ khiến phần ngoài cứ điểm bị phá hủy hoàn toàn, chỉ còn lại bộ phận trung tâm ở sâu dưới lòng đất một nghìn mét. Nếu cứ nghĩ tới cái chết của họ, khiến bản thân mang cảm giác áy náy các loại, không khỏi có chút ngờ nghệch, vì thế Trịnh Xá cũng không hề nhắc tới các bin sỹ Mỹ, chỉ để mấy người Zero tìm chỗ ngắm bắn tốt sau đó dặn dò Chiêm Lam mấy câu về vấn đề quét hình rồi bước lên Goblin glider mang mọi người lao xuống.

“Đánh đi! Mẹ nó, tâm lý quá không thoải mái! Thật muốn đánh loạn một trận!”

Trịnh Xá mặc dù không hề nhắc tới chuyện các binh sỹ Mỹ nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu, chỉ thấy một cỗ tà hỏa bốc lên, muốn xông lên chiến trường chém giết, tốt nhất là có thể giết mấy trăm mấy nghìn robot decepticon mới sảng khoái, đặc biệt là khi hắn rút Hổ hồn đao ra, sát khí bạch hổ phối hợp với lửa giận trong lòng càng khiến sát khí trên người hắn thêm đậm đặc.

Chân nguyên lực do nội lực ngưng luyện thành nhờ vào công dụng của chiếc nhẫn tối cao, bao trùm lấy Hổ hồn đao, luồng sát khí mới hơi giảm xuống một chút nhưng lúc này trong lòng Trịnh Xá chỉ còn lại sát ý vô biên, cũng căn bản không ước thúc sát khí bạch hổ. Khi Goblin glider bay xuống dưới được hơn nghìn mét, vòng bảo vệ bán trong suốt chỉ còn cách khoảng hai mươi mét, Trịnh Xá gầm lên một tiếng, phóng mình khỏi glider, nhảy vọt lên vung đao bổ xuống vòng bảo vệ, mơ hồ như có hình một con bạch hổ xuất hiện quanh người hắn, âm thanh phảng phất như tiếng hồ hầm, một đao chém xuyên qua lớp bảo vệ.

Goblin glider theo hướng bay cũng lọt qua vòng bảo vệ, tiếp đó ba người còn lại chỉ nghe được tiếng Trịnh Xá hét lên điên cuồng:

– Mẹ kiếp, liều mạng thôi. Sở Hiên, thu hồi Goblin glider lại. Vương Hiệp, cài đặt bom plasma xung quanh. La Cam Đạo, toàn lực phá hủy, phá hủy toàn bộ căn cứ robot này đi!


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]