Xin Hãy Ôm Em - "Chương 235"

Chương trước Chương tiếp

Bánh bao nhỏ biến mất?

Nghe xong lời anh nói, Lâm Uyển Bạch mặt cũng biến sắc.

Ban ngày khi chia tay, cô đã đích thân bế bánh bao nhỏ lên xe của chú Lý, cũng tận mắt chứng kiến chiếc xe khuất khỏi tầm mắt. Hơn nữa khi tới công ty hẹn trước để phỏng vấn, bánh bao nhỏ còn gọi điện lại cho cô, ngoan ngoãn thông báo mình đã về tới nhà rồi.

Ngoài lần đầu tiên vô tình nhặt được nó ở sân bay ra, mỗi lần ra khỏi nhà bánh bao nhỏ đều có thím Lý đi theo cùng. Cho dù là lần trước ở trung tâm thương mại cũng vì nhìn thấy cô nó mới lẻn trốn đi, không thể vô duyên vô cớ biến mất được.

Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt, cũng lo lắng theo.

Khi di động rung lên, Hoắc Trường Uyên đã nghĩ nếu lại là Lục Tịnh Tuyết gọi tới như lần trước thì sẽ thẳng thừng tắt máy.

Về sau nhìn thấy người gọi là thím Lý anh mới nghe.

Trong di động, thím Lý ban đầu hỏi tiểu thiếu gia có ở chỗ cô Lâm không. Anh liếc mắt nhìn cô, trả lời là không, bởi vì bây giờ họ đang ở cạnh nhau. Ngay khi đó anh đã có dự cảm chẳng lành. Quả nhiên, sau đó thím Lý sốt sắng vô cùng nói rằng con trai anh đã mất tích.

Hoắc Trường Uyên sải rộng hai bước đi sang bên cạnh, nhíu mày: “Thím Lý, thím nói từ từ đã, rốt cuộc mọi chuyện là sao!”

“Tôi cắm cúi trong bếp nấu cơm, tới khi tôi nấu xong đi lên tầng thì tiểu thiếu gia đã không còn ở trong phòng nữa! Tôi và ông Lý đã tìm kiếm một lúc lâu ở trong biệt thự, trên gác xếp, bao gồm cả hầm rượu cũng đã tìm khắp lượt nhưng vẫn không tìm thấy tiểu thiếu gia!”

“Đang yên đang lành sao Đậu Đậu lại biến mất?” Hoắc Trường Uyên một tay chống hông, có vẻ như rất khó hiểu.

“Tôi cũng không biết nữa. Lúc ban ngày vẫn còn yên ổn. Nhưng chập tối, cô Lục có đến nhà chơi!” Thím Lý tiếp tục nhớ lại: “Nói là tới mang đồ chơi cho tiểu thiếu gia, ở lại với tiểu thiếu gia một lúc. Sau đó hình như có một cuộc điện thoại nên cô ấy ra về. Sau khi cô Lục đi, trông tiểu thiếu gia có vẻ không vui cho lắm, còn đập phá đồ chơi cô Lục tặng rồi chạy vào phòng… Tôi cứ nghĩ thằng bé ở yên trong phòng thôi, không ngờ nó lại biến mất!”

“Hơn nữa ban nãy tôi phát hiện cổng lớn ngoài sân mở tung ra, khe hẹp đó chắc chỉ vừa cho một đứa trẻ con chui ra thôi, chắc chắn là tiểu thiếu gia lén chạy ra ngoài rồi! Tôi đoán, không biết nó có đi tìm cô Lâm không, nhưng vừa rồi cậu lại nói là không…” Nói tới đây, ngữ khí của thím Lý càng trở nên sốt ruột hơn: “Tôi và ông Lý hiện giờ đang tiếp tục tìm quanh biệt thự. Cậu à, có cần báo cảnh sát không?”

“Báo đi!” Hoắc Trường Uyên trầm giọng.

Ngắt điện thoại, anh cởi bung cúc áo sơ mi, bực dọc đi qua đi lại rồi gọi điện thoại cho cảnh sát.

Lâm Uyển Bạch chạy tới, căng thẳng hỏi: “Hoắc Trường Uyên, Đậu Đậu sao rồi, thật sự không thấy nó sao?”

“Phải…” Hoắc Trường Uyên gật đầu, sắc mặt nặng nề.

“Liệu nó có trốn vào đâu không?” Lâm Uyển Bạch nghĩ ra các khả năng.

“Thím Lý nói đã lật tung cả biệt thự lên rồi nhưng vẫn không thấy!” Hoắc Trường Uyên lắc đầu, nhíu mày: “Thím Lý nói có thể nó lén lút chạy ra ngoài tìm em. Anh cũng có suy đoán này, thằng bé này nhiều khi rất lầm lì, chỉ thân thiết với em thôi.”

Khu chung cư và căn biệt thự đều ở gần sông, không cách xa nhau lắm, bình thường lái xe cũng chỉ mất hơn mười phút.

Nghe thấy anh và thím Lý nói vậy, Lâm Uyển Bạch cũng tự thấy khả năng này rất cao.

Tuy bánh bao nhỏ còn khá nhỏ, nhưng trí nhớ của nó rất siêu phàm. Khi cô vừa về nước, Hoắc Trường Uyên chỉ đưa cô về khách sạn đúng một lần, nó đã tìm cách chạy đến khách sạn của cô. Sau này khi cô dọn qua chung cư, chuyện tương tự cũng xảy ra.

Có điều khác hẳn mọi lần, lần này nó tự ý chạy ra ngoài.

Không có chú thím Lý đi cùng, dù có thông minh nhanh nhẹn đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi. Có quá nhiều nguy hiểm tiềm tàng bên ngoài, lỡ nó gặp phải kẻ xấu thì biết làm sao…

Lâm Uyển Bạch không dám nghĩ thêm nữa: “Hoắc Trường Uyên, vậy chúng ta cũng khẩn trương đi tìm thôi!”

Không cần cô nói, Hoắc Trường Uyên đã sớm lao ra cửa chính.

Cửa thang máy mở ra, hai người họ gần như chạy bước nhỏ ra khỏi khu chung cư. Lâm Uyển Bạch không ngồi lên ô tô mà giơ cao di động nói: “Chúng ta chia ra tìm đi, tìm được trước thì gọi ngay cho người kia!”

“Ừm!” Hoắc Trường Uyên gật đầu, khởi động xe.

Chiếc Land Rover trắng lao vút đi, còn Lâm Uyển Bạch thì đi theo con đường bình thường tới biệt thự, tỉ mỉ tìm kỹ dọc theo con đường, gặp người nào đi đường cũng hỏi lần lượt.

Tuy rằng đã là chập tối, hoàng hôn cũng đã tắt gần hết nhưng trán và chóp mũi cô vẫn đổ mồ hôi, cổ họng khô khốc. Nhưng cô không hề có ý định dừng lại, chỉ hy vọng đi thêm để tìm kiếm, hỏi thêm được vài người, mau chóng tìm thấy bóng hình bé nhỏ đó.

Lâm Uyển Bạch cũng chờ đợi một giây sau bánh bao nhỏ sẽ như mọi lần đột ngột xuất hiện, lao về phía mình, sau đó cất giọng non nớt gọi “Uyển Uyển”.

Vừa đi qua ngã tư, cô thấy phía trước có không ít người đang đứng túm tụm lại, giống như có tai nạn xảy ra.

“Trời ơi, con cái nhà ai thế này!”

“Tội nghiệp quá, hình như bị đâm nặng lắm, chảy bao nhiêu máu rồi!”

“Bố mẹ thằng bé cũng thật là, sao lại để con cái tự chạy ra đường như vậy chứ, quá nguy hiểm! Cô xem, hình như nó nằm im rồi, bộ quần áo khỉ miệng rộng kia là thấm máu đỏ đấy!”

Bộ quần áo khỉ miệng rộng…

Lâm Uyển Bạch loáng thoáng nghe được phía sau nói, hơi thở như ngừng lại.

Sáng nay đưa bánh bao nhỏ đi mua quần áo, cô thấy nó rất thích khỉ miệng rộng nên cô chọn mấy bộ đều có hình khỉ. Nếu cô nhớ không nhầm, trước khi về cô còn thay lại quần áo mới cho nó, giữa chiếc áo nỉ rộng có một hình khỉ cực kỳ nổi bật…

Trái tim như vọt lên tận cổ họng, cô rảo bước lao nhanh về phía đó, len lỏi qua đám đông.

Hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa Lâm Uyển Bạch không thể đứng vững.

Ở giữa đám đông vây kín, bánh bao nhỏ đang nằm giữa vũng máu, mắt nhắm nghiền, cơ thể bé nhỏ run rẩy từng cơn.

“Đậu Đậu! Đậu Đậu…”

Lâm Uyển Bạch nhào tới, quỳ xuống đất, cẩn thận chạm vào bàn tay nhỏ bé của nó, nước mắt trào ra không ngừng: “Đậu Đậu, con đừng dọa cô, có nghe thấy cô nói không? Đậu Đậu…”

Bánh bao nhỏ không phản ứng gì, vẫn nhắm chặt mắt.

Đáy lòng Lâm Uyển Bạch trào lên một sự tuyệt vọng giá lạnh.

Không hiểu sao cô như quay trở về bốn năm trước, khi nỗi sợ hãi sau khi sinh con bao trùm. Cô rất sợ, rất sợ bánh bao nhỏ cũng như đứa trẻ ấy, sinh mạng đột ngột chấm dứt tại đây.

Cô run rẩy hướng tay về phía lỗ mũi bánh bao nhỏ, sau khi hoang mang thăm dò, hơi thở bị nén nơi lồng ngực được bung ra.

Thật may!

Vẫn còn thở…

Lâm Uyển Bạch ôm chặt nó vào lòng, không rảnh tay gọi điện thoại nên cầu cứu mọi người bằng đôi mắt long lanh nước.

“Phiền mọi người hãy gọi giúp tôi xe cấp cứu!”

Người bên cạnh nghĩ cô là mẹ nó nên vội nói: “Chị à, chị cứ bình tĩnh! Ban nãy có người gọi cấp cứu rồi. Đưa được đến bệnh viện là con chị không sao đâu!”

Trong cơn hỗn loạn, có tiếng còi hụ từ xa vọng lại gần.

“Tới rồi tới rồi! Xe cấp cứu tới rồi!”

Khi xe cấp cứu dừng trước cổng bệnh viện tư, một chiếc ô tô màu trắng khác cũng phanh gấp lại.

Dọc đường tới bệnh viện, Lâm Uyển Bạch đã gọi cho Hoắc Trường Uyên, nghẹn ngào nói rõ sự tình bên này. Hai tay cô lúc này dính đầy máu, tất cả đều là của bánh bao nhỏ, từng ngón tay đang run lên bần bật.

Cô thật sự rất sợ hãi…

Cậu bé tinh nghịch sáng nay còn đi mua quần áo với cô, mới qua vài tiếng đồng hồ đã biến thành như vậy…

Lâm Uyển Bạch chắp hai tay lại. Cô nhất định không để nó gặp chuyện gì!

Cửa sau của xe cấp cứu được mở ra. Bác sỹ đã sớm đẩy giường bệnh ra ngoài, khiêng bánh bao nhỏ đã hoàn toàn hôn mê lên giường, vừa đeo bình truyền dịch vừa khẩn trương đẩy vào trong.

Hoắc Trường Uyên không kịp rút chìa khóa xe, sải bước chạy vào.

Hai người nhìn nhau rồi cùng chạy vào trong tòa nhà theo chiếc giường.

Trong phòng cấp cứu, bác sỹ và y tá đang làm kiểm tra và các phương án cấp cứu khẩn cấp cho bánh bao nhỏ. Hai ba phút sau, có một vị bác sỹ đi ra: “Vị nào là người nhà của cháu?”

“Tôi đây!” Hoắc Trường Uyên tiến lên, giọng hơi khàn đi: “Tôi là bố của nó.”

“Con trai anh bị va đập não bộ, bây giờ cần tiến hành phẫu thuật ngay!” Bác sỹ nói nhanh.

“Bác sỹ, có nghiêm trọng lắm không?” Lâm Uyển Bạch hoang mang.

“Trước mắt chưa nói được gì, tình hình cụ thể cứ phải đợi phẫu thuật mới biết!” Bác sỹ nghiêm giọng nói xong, bèn cầm bút và giấy từ tay cô y tá đưa cho Hoắc Trường Uyên: “Đây là giấy đồng ý phẫu thuật, anh ký tên vào đã!”

Ký xong họ bắt đầu sắp xếp phẫu thuật.

Lâm Uyển Bạch và Hoắc Trường Uyên đứng trước cửa phòng. Ban nãy y tá đã thay đồ cho bánh bao nhỏ rồi đẩy nó vào trong.

Tiếng bước chân qua lại vang lên ngoài hành lang. Lâm Uyển Bạch quay đầu lại nhìn thì thấy Tần Tư Niên trong bộ blouse trắng đang hỏi thăm và chạy tới đây. Bất ngờ là sau lưng anh ấy còn có một Tang Hiểu Du lăm lăm chạy tới, bất chấp sức khỏe của mình.

Tần Tư Niên đánh mắt nhìn vào phòng mổ: “Trường Uyên, tình hình bây giờ sao rồi?”

“Bác sỹ nói Đậu Đậu phải làm phẫu thuật.” Hoắc Trường Uyên khàn giọng.

“Ừm.” Tần Tư Niên gật đầu nặng nề.

Tang Hiểu Du chạy tới trước mặt Lâm Uyển Bạch, căng thẳng nắm chặt đôi tay đầy máu của cô: “Tiểu Bạch!”

Sau khi chắc chắn cô bình an vô sự, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm. Lại thấy cô nhìn mình và Tần Tư Niên, cô ấy gượng gạo giải thích: “Mình không hẹn trước anh ta đâu…”

Lâm Uyển Bạch không nói gì. Bây giờ toàn bộ tâm trí của cô đều dồn cả vào bánh bao nhỏ.

“Tiểu Bạch, cậu đừng lo lắng!” Tang Hiểu Du cũng hiểu tâm tư của cô, vội nắm chặt tay cô an ủi: “Tiểu thiếu gia nhà họ Hoắc dễ thương như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu!”

“Ừm…” Lâm Uyển Bạch khẽ gật đầu.

Hít sâu một hơi, cô cũng chỉ mong được như vậy.

Bác sỹ mổ chính đã thay xong đồng phục đang vội vã bước vào. Tần Tư Niên nhìn thấy lập tức tiến tới: “Bác sỹ Trương, bên trong là con trai của người anh em tôi, cũng không khác gì con tôi cả! Lâu nay anh luôn là một bác sỹ giỏi, tôi giao nó lại cho anh đấy!”

“Tư Niên, cậu yên tâm!” Bác sỹ chính giơ hai tay lên, nghiêm túc nói: “Thầy thuốc như cha mẹ, cho dù không có cậu đặc biệt dặn dò, tôi cũng nhất định tận tâm tận lực!”

“Vậy nhờ cậy anh!” Tần Tư Niên trịnh trọng nói.

Bác sỹ gật đầu, ngay sau đó dẫn theo người trợ lý bước vào phòng, đèn phòng mổ nhanh chóng sáng lên.

Sau đó chỉ là thời gian chờ đợi ca mổ kết thúc.

Từng giây từng phút trôi qua, có vẻ rất nhanh nhưng lại cũng thấy rất chậm.

Bên ngoài cửa sổ, trời đã tối dần từ lúc nào. Ánh đèn từ trần nhà hắt xuống, càng khiến cho bức tường trắng thêm nhợt nhạt. Bên ngoài phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, rất ít người qua lại. Hoắc Trường Uyên và Tần Tư Niên đứng sóng đôi trước cửa. Lâm Uyển Bạch và Tang Hiểu Du ngồi trên ghế.

Không bao lâu sau, cửa phòng lại được ai đó đẩy ra.

Bác sỹ chính bước ra ngoài, đèn vẫn chưa tắt, có nghĩa là ca mổ vẫn đang diễn ra.

Tần Tư Niên nhìn bạn thân rồi hỏi giúp: “Bác sỹ Trương, sao rồi?”

“Tình hình tạm thời ổn định rồi, có điều…” Bác sỹ mổ chính nói tới đây thì hơi ngừng lại.

Tất cả mọi người đều nín thở, sợ nghe được tin gì đó không tốt, cho đến khi người đó nói tiếp: “Bạn nhỏ này nhóm máu B, nhưng bây giờ kho máu của chúng tôi không đủ, cần có người hiến máu ngay bây giờ. Anh Hoắc, xin hỏi trong số mọi người có ai nhóm máu B hoặc O không?”

Hoắc Trường Uyên nghe xong, đôi mày nhíu chặt không hề dãn ra.

Việc con trai nhóm máu B anh biết rõ vì năm nào anh cũng đưa nó đi khám sức khỏe định kỳ, bảo đảm cơ thể trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng bây giờ vấn đề là một người nhóm máu A như anh không thể truyền máu.

Tần Tư Niên cũng nhíu mày tức là anh ấy cũng không phải.

“Tôi nhóm máu B!”

Lúc này có một giọng nó gấp gáp vang lên.

Lâm Uyển Bạch đứng bật dậy, chạy nhanh tới trước mặt bác sỹ: “Bác sỹ, tôi thuộc nhóm máu B, không có bệnh lý gì, có thể truyền máu cho Đậu Đậu!”

“Được, vậy tôi sẽ bảo y tá đi chuẩn bị cho cô!” Bác sỹ gật đầu.

Hai mươi phút sau, Lâm Uyển Bạch trở lại từ phòng lấy máu.

Nhúm bông được kẹp trên khuỷu tay, đã tạm thời cầm được chỗ chích, nhưng chân cô vẫn đang mềm oặt ra. Y tá đưa cô ăn tạm hai viên chocolate, đề nghị cô nằm xuống nghỉ ngơi nhưng sao cô nằm nổi vào giờ này. Cô nhất định phải thấy tận mắt bánh bao nhỏ bình an vô sự mới được.

Trong hành lang chỉ còn lại Tang Hiểu Du. Tần Tư Niên và bóng dáng cao lớn vẫn đứng đó bây giờ không thấy đâu nữa.

Lâm Uyển Bạch nhìn quanh một lượt, rồi hỏi: “Họ đâu rồi?”

“Hình như Hoắc tổng qua bên kia hút thuốc rồi!” Tang Hiểu Du chỉ về phía khu hút thuốc ở góc không xa, lập tức nhún vai: “Còn về tên cầm thú đó, mình cũng không biết anh ta đi đâu rồi!”

“Ồ…” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Cửa phòng mổ vẫn đóng kín, bây giờ chỉ có thể cầu nguyện và kiên nhẫn chờ đợi mà thôi.

Bỗng có một bóng trắng lượn vào tầm mắt, là Tần Tư Niên quay trở lại, trong tay cầm theo bốn cốc giấy, bên trong chắc là trà sữa nóng, cốc vẫn còn bốc khói.*

*Lão cầm kiểu gì bốn cốc một lúc được ta~~~

Lâm Uyển Bạch cảm ơn, đón lấy một cốc, ngẫm nghĩ rồi cầm thêm cốc khác lên, đi về phía khu hút thuốc.

Cửa mở ra, bên trong Hoắc Trường Uyên đứng quay lưng về phía cô, một tay đặt lên lan can trước cửa sổ, một tay kia kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, rít liên tục như một con nghiện, hai má phồng ra hóp vào.

Lâm Uyển Bạch hiểu, lúc này anh sốt ruột hơn ai hết.

Bây giờ người nằm trên bàn mổ là con trai anh, là sự tiếp nối cho cuộc đời của anh…

Tuy rằng suốt cả quá trình Hoắc Trường Uyên không thể hiện ra sự thất thường, nhưng cô nhìn rõ được lúc ký giấy đồng ý phẫu thuật, trông dáng vẻ anh thì lạnh lùng, thực chất bàn tay giấu sau lưng đang run lên.

Lúc này anh cũng như một dây đàn đang căng ra.

Cắn môi một lúc, cô không nhịn được, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên tay anh: “Đậu Đậu nhất định sẽ không sao đâu…”

~Hết chương 235~


© 2024. WebDocSach
Mọi chi tiết về bản quyền, yêu cầu sách, góp ý xin gửi về email : [email protected]